Có Tiền Quân Cùng Giả Nghèo Quân

Chương 8: Tử đinh hương




Có hàng ngàn loại nước hoa trên thế giới, nhưng Hàn Phục nhà Bùi Chẩn đặc biệt thích hương cam chanh.
Một giỏ mẫu mã cơ bản, hai lọ tinh dầu cuối cùng không nhãn mác được đặt trong hộp đen, đó là “Tinh dầu hoa cam đắng” và “Tinh dầu quả cam đắng”.
Cam đắng, một loại cây ở phía nam còn có tên là “Cam sành”.
Là một loại cây nhỏ, có những nụ hoa nhỏ bụ bẫm màu trắng sữa vào mùa xuân, khi hoa tàn có thể cho ra những quả nhỏ xinh xắn. Màu sắc của quả sẽ trở nên vàng cam và lộng lẫy sau mùa đông, hơi giống một quả quất nhỏ biến thể, vị đắng và không thể ăn được, nên nói chung là không ai hái, thậm chí là chim chóc.
Kết quả là, quả sẽ bám trên cây theo cách này cho đến năm sau.
Nó không bị teo lại hoặc thối rữa, nhưng nó sẽ chuyển sang màu xanh một cách kỳ diệu vào mùa hè, bằng cách này, quả cũ sẽ không rụng và quả mới sẽ ra đời năm này qua năm khác, và nó được đặt tên là "Cam đắng" từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Hương vị của hoa cam đắng tương tự như hoa cam và hoa chanh. Quả cam đắng cũng là một loại quả có mùi thơm đặc trưng của cam quýt.
Bùi Chẩn thở phào nhẹ nhõm và quay lại xem lựa chọn của Lý Tư Đặc.
"..."
Lý Tư Đặc... chọn những tinh dầu cùng dòng.
Đây thực sự là một chiến thuật mà nhiều người đã quen sử dụng khi "đoán hương" - bất luận mười, mười lăm hay hai mươi, cứ chọn lấy loại hương cùng dòng.
Lấy dòng cam quýt làm ví dụ, mùi vị của thịt cam và vỏ cam rất giống nhau, ngoài ra còn có “họ hàng gần” là cam, quýt, bưởi, chanh… cũng có mùi vị tương tự.
Cả chục chai cùng một dòng, nhiều người làm nước hoa chuyên nghiệp cũng phải hoa mắt, khó hơn nhiều so với việc phân biệt hoa hồng và hoa jasmine có mùi hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên.
Lý Tư Đặc lấy mười lọ tinh dầu cam quýt.
Vẫn là câu nói kia, Hàn Phục... không chỉ 14300+, mà còn rất yêu mùi cam quýt.
Vậy thì khác gì tự mình dâng đầu?
Mười phút sau, hai người mỗi người cầm hộp đen của mình đưa cho thanh niên mặt bánh bao.
Thanh niên người mặt bánh bao đổi hộp và bấm đồng hồ: "Thời gian nhận dạng là 20 phút, bạn học Hàn bắt đầu trước. Có thể phân tích và nhận dạng qua khứu giác, màu sắc, xúc cảm, khuynh hướng cảm xúc,... Đây là đĩa tinh dầu dùng một lần. Ngoài ra còn có một đèn cồn để đun nóng... "
Hàn Phục: “Không cần.”
Mọi người: "???"
“Chanh ta, cam chua, phật thủ.”
"Cam quất, bưởi, vỏ cam."
“!!!” Đám đông vây xem đều bị sốc, toàn bộ quá trình xem chàng trai có nốt ruồi lệ “pok” mở một chai, ngửi và báo tên mùi hương— chỉ nửa phút, mở sáu chai, không sai dùng chỉ một cái.
Khuôn mặt của Lý Tư Đặc biến sắc, cả thư viện lặng ngắt như tờ
“Cam Bergamot.” Chai thứ bảy.
“Đây là bưởi mộc.” Chai thứ tám.
“Tachibana lá cam.” Chai thứ chín.
Chỉ còn lại chai cuối cùng, Hàn Phục mở nút chai.  Bùi Chản đang kìm lại sự phấn khích của mình, lòng bàn tay anh run lên liên tục - anh đã nhìn thấy chai đó khi Lý Tư Đặc cầm lên, đó là mùi hương Hàn Phục yêu thích... không thể không nhận ra!
Cách đó khoảng 1 mét, Hàn Phục nhướng mắt.
Nhẹ nhàng nhưng có chút gian xảo ngẩng đầu đắc thắng nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng ngời, nở nụ cười có phần quyến rũ.
Có vẻ như thứ đang chơi với không phải là lọ tinh dầu nước hoa nhỏ, mà là đôi môi của kẻ si tình. Cậu nhếch khóe miệng xấu xa, nhẹ nhàng nói bằng một giọng gợi cảm và lạnh lùng.
"... Neroli."
(*Neroli: Hoa cam)
Im lặng, liên tiếp im lặng, và sau đó đám đông người xem đều nhốn nháo, Lý Tư Đặc hừ lạnh một tiếng.
Hệ cam quýt không phải là quá khó đoán. Ngay cả khi bạn nhận ra tất cả, cũng không được xem như là một tài năng gì to tát. Nhóm người này quá hỗn loạn. Học sinh của Grasse bây giờ đang ở trình độ nào?
"10/10, đúng hết, quá lợi hại!"
Ngay cả trọng tài mặt bánh bao cũng vỗ tay vô cùng phấn khích. Lý Tư Đặc mặt trắng bệch nhìn cậu ta.
Đến phiên anh, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh sẫm, tựa hồ có phải cố ý không chịu thua Hàn Phục, nhanh tay mở cả ba lọ tinh dầu ra.
“A... hoa oải hương, cây hương thảo, hạt petitgrain."
"Hoa hồng, hoa nhài, gỗ hồng mộc, benzoin!"
"Fuck... Bảy chai trong mười, mười chín giây! Không hổ danh quý tử nhà Raspberry, có chắc là không được luyện tập từ trước không vậy?"
Quần chúng đứng xung quanh xem không nhin được bắt đầu xì xào.
Khóe môi Liszt nhếch lên một tia đắc ý, và giây tiếp theo, nét đắc ý ấy hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Ba chai cuối cùng đều là hệ cam quýt.
"..."
Anh đột nhiên phát hiện, ở phần phân loại mùi hương cùng hệ, anh không thể nhanh như Hàn Phục lúc nãy.
Nhưng, sao có thể? Cái mũi của anh đã được rất nhiều bạn bè của ông nội và các bậc thầy trong ngành nước hoa khen ngợi... Làm thế nào mà thanh niên vô danh đi theo kẻ phản bội trong ngành này lại có thể hơn anh!
Lặng lẽ mở ba chai cuối, và ngửi lại từng chai.
Có vẻ như theo thứ tự là cam bergamot, hoa cam và cam quýt.
Tuy nhiên, có vẻ hơi kỳ lạ tại sao hương của "hoa cam" và "cam quýt" lại không được tinh khiết. Hình như có pha chút vỏ, còn có mùi bưởi và chanh, nhưng không phải là đã nói cuộc thi này chỉ được dùng tinh dầu đơn thôi, không được dùng tinh dầu hỗn hợp sao?
Nên sẽ không thể có trường hợp như vậy, chỉ có thể là xui xẻo vớ phải hai bình tinh dầu lâu năm đã bị phai mùi?
"Cam Bergamot."
Anh chọn chai thứ ba trước, chai mà anh vô cùng chắc chắn.
Mặc dù cam bergamot là một loại trái cây, nhưng hương thơm của nó có vị chua và ngọt hơn, và hương trái cây của cam bergamot gần với hương của hoa hơn là chanh thông thường. Vỏ thơm của loại quả này có thể được chiết xuất từ ​​dầu cam bergamot. Ở Anh, gia đình anh uống trà chiều mỗi ngày, và dầu cam bergamot là thứ dùng kèm phổ biến nhất của trà Earl Grey.
Là loại tinh dầu cơ bản nhất trong nhiều loại nước hoa nổi tiếng thế giới, không thể đoán sai.

Trọng tài khẽ gật đầu.
Lý Tư Đặc có chút tự tin và chọn một chai khác: "Đây chắc là hoa cam."
Hương thơm chính là hương cam quýt với một chút hoa huệ, nhưng có một chút đắng, nó hẳn là kết quả của quá trình chưng cất ở nhiệt độ cao. Chờ đã - không, mùi thơm thoang thoảng và độ chua này không phải là quá nhiều hoa cam vì nó giống với vỏ chanh chưng cất hơn?
"Không, khoan đã, chanh... không, vỏ chanh?"
Thanh niên mặt bánh bao thanh niên: "Anh có chắc là vỏ chanh không?"
Cũng không chắc lắm.
Chết tiệt, tại sao lại như vậy!
Citrus gần như là một loại nước hoa có độ khó trung bình. Lý Tư Đặc trước đây chưa bao giờ rơi vào tình cảnh thế này, không thể không tự hỏi mình hôm nay đã chuyện gì?
Không đột nhiên không phân biệt được! Chắc chắn là... bị đôi cẩu tình nhân kia chọc cho tức giận đến không nghĩ được gì!
Ánh mắt hắn chớp động, còn lại ánh sáng quét qua đèn cồn.
Trên thực tế, chỉ cần nó đun nóng một chút, anh sẽ có thể xác định được ngay thứ này là gì thông qua kết cấu và độ đặc.
Tuy nhiên, Hàn Phục không sử dụng đèn cồn! Tiểu thiếu gia Raspberry thi đấu cùng học trò của tên phản đồ (bạn trai,gian phu, Whatever) người ta còn chưa đốt đèn, bản thân chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà dùng?
...Thật là xấu hổ! Không, phải chống đỡ!!
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn không thể.
Lý Tư Đặc không hiểu, lọ tinh dầu trên tay này không phải là hỗn hợp thật sao?  Rõ ràng có nhiều hơn hai loại nước hoa cam quýt, giống như một nửa hoa cam và một nửa chanh!
Tích tắc, tích tắc — thực ra, mới chỉ trôi qua hia ba phút mà thôi.
Trầm mặc áp lực, đổ mồ hôi lạnh, đây chắc chắn là hai ba phút dài nhất trong cuộc đời Lý Tư Đặc.
“Đây là hoa cam!” Cuối cùng nhượng hắn đưa hai cái bình, “Còn lại là vỏ cam!
"Chắc chắn rồi?"
“Chắc chắn.” Nó chỉ là loại tinh dầu đơn giản nhất, tin tưởng vào phán đoán của bản thân!
"Tỷ lệ chính xác là 8/10. Cuộc tranh tài giữa 8/10 so với 10/10 kết thúc và bạn học Hàn thắng."
Cái gì cơ ……
"Cái gì! Đó không phải là hoa cam cũng không phải cam quýt?" Lý Tư Đặc hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
Đoán nhầm một cái cũng bỏ đi, hệ cam quýt đơn giản, ở trình độ của hắn, chẳng lẽ cả hai đều không đoán được? !
"... Hoa cam đắng, quả cam đắng."
Bùi Chẩn lật cái nhãn ra và đưa tới, Lý Tư Đặc nhìn chết lặng.
"Cam đắng?! Cam đắng cái gì?!"
Bùi Chẩn: "Một loại cây bụi thường xanh mọc chủ yếu ở miền nam Trung Quốc. Nó rất hiếm ở Anh, nhưng gần đây có một số loại nước hoa cổ điển trên thị trường có sử dụng nó. Cậu đã không chú ý đến ngành công nghiệp quá lâu rồi sao?"
Lý Tư Đặc: "Một cái tên kỳ lạ, thứ này chỉ đơn giản là một phân loài của cam! Có quá nhiều tên gọi cho cam ở Trung Quốc, ‘ ở Hoài Nam là cam, ở Hoài Bắc thì là quýt’. Đừng tưởng rằng tôi không biết!"
"Nhưng mà," Bùi Chẩn tỏ vẻ tiếc nuối, "Cam đắng thực sự không phải là quýt."
"Cam đắng là một loại cây bụi. Những cây như cam và quýt đều là những loài ở cây. Chúng không giống nhau chút nào. Sự khác biệt đại khái kiểu như... động vật có vú và cá …” Nói rồi giang tay ra cho giống hoài nghi nhân sinh một chút “Lớn như vậy này”.
"Nếu cậu không tin tôi, có thể xem nó trên Wikipedia? Hay xem thử mùi hương mới của đối thủ cũ Les étoiles Lakeside Beauty?”
"..." Liszt thực sự mở điện thoại ra. Sau khi tra cứu, anh cắn môi đến trắng bệch.
Trong mắt Bùi Chẩn có ý cười. Anh thực sự muốn tiền bối Trần Thiệp nhìn thấy tên thiếu gia cao cao tại thượng kia cũng có ngày hôm nay.
Nhưng lại cau mày.
Anh ngước mắt lên nhìn thanh niên người lai thêm vài lần nữa. Anh luôn cảm thấy... dáng vẻ hiện tại của cậu ấy có chút quen thuộc.
...
Điều đó đã xảy ra nhiều năm trước đây.
Khi đó, Bùi Chẩn vẫn còn là một “đại gia mới nổi trong ngành” trong giới giàu có thành phố S. Để gìn giữ Dịch Trường Tình, anh đã từng sửa chữa một thiếu gia giàu có.
Hình như là thế hệ thứ hai của công ty tập đoàn Cửu Ngưu X.
Bùi Chẩn chỉ nhớ rằng cậu ta không cao như Lý Tư Đặc, và để một kiểu tóc smart nhuộm vàng. Bộ dạng đó hẳn là đang trong giai đoạn nổi loạn, trên má phải còn có một hình xăm hoa hồng nhỏ, giống như dạng người không có việc thì không nên động đến vậy.
(*Kiểu tóc smart: Như kiểu tóc thời HKT vậy á =))
Có khả năng là một vị thiếu gia chưa từng chịu qua đả kích, bất ngờ ở chỗ cái đức hạnh giống y hệt nhau.
Vẻ ngoài như thiên đả ngũ lôi oanh, và ngay cả hành động cắn môi cũng giống hệt Lý Tư Đặc bây giờ. À, nhân tiện, có một câu nói kinh điển khác mà Bùi Chẩn vẫn nhớ cho đến tận bây giờ.
(*Thiên đả ngũ lôi: Trời đánh năm tia sấm sét)
【Sao anh dám... Ba tôi còn chưa bao giờ đánh tôi!  】
...
Về sau còn phát sinh một số việc.
Những ngày tháng ở cùng Dịch Trường Dịch luôn rất buồn, nếu không có việc gì Bùi Chẩn cũng không muốn nhớ lại.
Mà thiếu niên tóc vàng kia, trong đoạn thời gian lộn xộn kia có một việc xen giữa, anh nhớ lần cuối gặp trời mưa, đứa trẻ này khóc rất thương tâm. Sau này, Bùi Chẩn nhớ lại luôn cảm thấy hối hận, anh không nên đối xử với người ta như vậy.
“Chẩn Chẩn”.
Hàn Phục đột nhiên xuất hiện.
Khuôn mặt của thiếu niên để kiểu tóc smart kia vốn đang mơ hồ trong trí nhớ của anh, đột nhiên được thay thế bằng cậu.
...Nhìn không giống là tốt rồi!
Dịu dàng, hiểu chuyện và có tài năng, không biết phải trúng số lớn tới cỡ nào mới có thể mang về nhà một sói nhỏ tốt như vậy, làm sao có thể so sánh với loại chó hoang phú nhị đại bị chiều đến sinh hư kia được?
- --------------------------------
Tác giả có điều muốn nói: Tất cả các nhãn hiệu, nước hoa, thực vật và kiến ​​thức ngành liên quan trong bài viết, một số là có thật, một số chỉ là tưởng tượng ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.