Cố Tiểu Tây

Chương 1103:




Ông Phùng nhất thời tụt hứng, ông chắp tay ra sau lưng, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tây: “Cô bé, cô đang chất vấn tôi sao? Ông già này luôn nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần cô có thể khiến Hữu Công tỉnh lại, ta sẽ làm huynh đệ kết bái!”
Giọng ông sang sảng như chuông đồng, tuy đã lớn tuổi nhưng toàn thân vẫn toả ra khí chất cao nhân dưới bộ trang phục nhà Đường thẳng thớm. . đam mỹ hài
Cố Vĩ nhận thấy ông Đường mất hứng, vội nói: “Ông Phùng, quân y Cố năm nay mới mười chín tuổi. Cô ấy còn trẻ, chưa trải sự đời, không biết địa vị của ông, ông đừng chấp nhặt với cô ấy nhé.”
Dứt lời, Cố Vĩ đến bên Cố Tiểu Tây, hạ giọng nói: “Quân y Cố, ông Phùng bướng bỉnh lắm. Khi làm bạn với ai đó, ông ấy không bao giờ quan tâm đến địa vị hay thân phận người ta. Cô không cần băn khoăn, cứ nhận lời là được, cô không thiệt gì đâu.”
Nói xong, ông lại sợ cô gái trẻ này không hiểu chuyện, không hiểu ý ông nói.
“Thôi, tôi nói cho cô biết vậy. Ông Phùng chính là Diêm Vương sống của Cái Bang lừng lẫy trong giới giang hồ, dưới trướng có số môn đồ không thể đếm xuể gồm đủ các giai cấp tầng lớp. Nếu thực sự có thể kết bái huynh đệ với ông Phùng, sau này cô sẽ có thể tung hoành thiên hạ, cô biết chưa?”
Cố Tiểu Tây lấy làm lạ, “Cái Bang? Không phải là do tiểu thuyết võ hiệp bịa ra hay sao?”
Nghe vậy, ông Phùng dựng râu trợn mắt lườm Cố Tiểu Tây: “Cô bé như cô thì biết cái gì? Cái bang chúng tôi không phải chỉ là hư cấu! Sư tổ Cái Bang bọn tôi đến từ triều đại nhà Đường đấy! Muốn gia nhập Cái Bang thì phải lập ra hương đường, đặt bài vị cho tổ sư!”
Nhìn Cố Tiểu Tây vẫn không hiểu ra, ông Phùng hừ một tiếng rồi thuận miệng giải thích cho cô.
Người ta thường nói trên đời ba trăm sáu mươi ngành nghề, tuy làm ăn xin không có cơm ăn áo mặc nhưng đó cũng là một loại hình kinh doanh.
Người ta bảo rằng có tam giáo cửu lưu, phần hạ đẳng hơn trong cửu lưu chính là thầy pháp, con hát, đào kép, tiểu thương, nô bộc, bà mai, ăn xin, thợ cạo và phu canh. Từ khi triều Đường bắt đầu, một số người ăn xin có bản lĩnh đã liên minh với nhau, thành lập Cái Bang. Làm ăn xin thì không cần tiêu chuẩn gì cả, nhưng muốn gia nhập Cái Bang lại khác, càn có văn võ tiên sinh chỉ điểm giới thiệu mới được, dù sao làm gì cũng phải có tôn ti trật tự. Ăn mày là "phái cùng đường", nhưng người trên giang hồ lại gọi họ là "chim trên dây".
*Chim trên dây là cụm từ ám chỉ mấy người chuyện gì cũng biết, như con chim đậu trên dây điện, chỗ nào cũng có mặt.
*Chim trên dây là cụm từ ám chỉ mấy người chuyện gì cũng biết, như con chim đậu trên dây điện, chỗ nào cũng có mặt.
Mọi người cho rằng những kẻ ăn mày kinh qua nhiều khổ nạn trên đời mà không c.h.ế.t tức là những người có “bát tự” cứng nhất, mạng lớn nhất.
Ông Phùng từ tốn giải thích lai lịch của Cái Bang, nhìn vẻ mặt bối rối của Cố Tiểu Tây, ông đắc chí cười nói: “Bây giờ đã hiểu chưa cô bé, trên thế gian này còn rất nhiều chuyện mà cô chưa biết, phải học hỏi nhiều vào.”
“Ông Phùng, tôi xin thụ giáo.” Cố Tiểu Tây khẽ cúi người, tỏ vẻ kính trọng.
Kiếp trước cô bị vây hãm trong lồng giam do Điền Tĩnh sắp đặt, không được thấy mặt trời, chẳng biết gì cả. Kiếp này sống lại, cô được biết thêm về vô số điều thần bí nằm ngoài hiểu biết của con người, như giáng đầu sư, thầy phong thuỷ, cho tới cả giới giang hồ.
Hoá ra thế giới này không đơn giản như cô tưởng.
Ông Phùng hài lòng, gật đầu: “Biết là tốt rồi, bây giờ bằng lòng kết bái huynh đệ với lão già này rồi hả?”
Cố Tiểu Tây khẽ đáp: “Được ông Phùng xem trọng là vinh hạnh của tôi, tất nhiên tôi không dám từ chối.” Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Tần Hữu Công, do dự một chút: “Có thể mạo muội hỏi một câu hay không, quan hệ giữ ông Phùng và lãnh đạo là thế nào?”
Cố Vĩ nhếch mép, nháy mắt ra hiệu với Cố Tiểu Tây, đến lúc này rồi mà vẫn còn hỏi việc đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.