Cố Tiểu Tây

Chương 1105:




“Thật sao? Ông Phùng nói lời phải giữ lấy lời nhé?!” Cố Tiểu Tây cất cao giọng hơn bình thường một chút.
Mặc dù chuyện của Điền Tĩnh lúc này bỗng trở nên không rõ ràng, nhưng nếu có thể giải quyết trách nhiệm nặng nề trên vai Yến Thiếu Ngu thì chuyến đi đến Thủ đô lần này cũng coi như không uổng công rồi, ít nhất là sau này anh ấy có thể sống nhẹ nhõm hơn một chút.
Ông Phùng có phần mất hứng, dựng râu trừng mắt nói: “Hừ, ông già này nhất ngôn cửu đỉnh!”
Sau khi ông nói xong, Cố Tiểu Tây chưa kịp reo mừng thì ông Đường đã bưng một bát canh sâm trở lại, trên khay còn có một chiếc đĩa nhỏ đựng nhân sâm thái lát: “Gì mà nhất ngôn cửu đỉnh? Lão Phùng nói gì thế?”
Cây nhân sâm già năm trăm năm tuổi, một phần được nấu thành canh, một phần xắt thành miếng để ngậm trong miệng.
Ông Phùng không nhắc đến chuyện nhà họ Yến mà ló đầu ra nhìn những thứ trên cái khay ông Đường đang bê: “Ông làm gì đấy?”
Nói đến đây, khuôn mặt già nua của ông Đường không khỏi nở nụ cười: “Đồ tốt! Nhân sâm mà quân y Cố đưa tới ít nhất cũng phải năm trăm năm tuổi, dược hiệu rất mạnh. Nếu dùng thứ này để kéo dài hơi tàn của lãnh đạo thì sống thêm được hai ngày!”
Trong mắt ông Đường, sống thêm hai ngày cũng đồng nghĩa với việc có thể tìm ra nhiều cách hơn để cứu người.
Ông Phùng cười sang sảng: “Ông chưa biết à? Cô bé này nói đêm nay sẽ làm Hữu Công tỉnh lại.”
Nghe vậy, tay ông Đường run len, suýt nữa đánh đổ bát canh ông nhọc công nấu.
Ông ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, ánh mắt sáng bừng: “Quân y Cố, cô làm được thật à?” Cố Tiểu Tây phì cười, việc họ họ đi hỏi lại mấy lần cũng khiến cô cảm thấy áp lực hơn, cô nhìn đồng hồ, nói: “Thủ trưởng Cố, bọn Thiếu Ngu đã bôn ba cả ngày trời, vẫn chưa ăn cơm, phiền ông chuẩn bị đồ ăn cho họ. Bên này hãy cứ giao cho tôi. Tôi bảo đảm, lúc các ông dùng cơm nước xong rồi trở lại đây thì lãnh đạo cũng tỉnh rồi.”
Nghe vậy, Cố Vĩ gật đầu như gà mổ thóc: “Được được được, thế thì vất vả cho quân y Cố rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc người đàn ông của cô thật cẩn thận, cô bận làm gì thì làm đi, tôi dẫn cậu ấy ra ngoài đây!”
Nói xong, Cố Vĩ lôi Yến Thiếu Ngu đang không cam lòng ra khỏi phòng.
“Ông Đường, phiền ông chuẩn bị cho tôi một ít dược liệu.” Cố Tiểu Tây đọc một danh sách dược liệu cùng có công dụng bổ khí ích huyết. Suy cho cùng, Tần Hữu Công là người đã đắc đạo, cơ thể ông ấy thật sự không có vấn đề gì lắm, nếu muốn hồi phục thì cần phải bồi bổ một chút.
Ông Đường chăm chú ghi nhớ, không dây dưa thêm, lập tức ra ngoài chuẩn bị.
Thấy ông Phùng đang đứng một bên chớp chớp mắt làm bộ “vậy tôi phải làm gì”, Cố Tiểu Tây có chút buồn cười, đúng là người càng già thì cái nết càng trẻ con. Cô suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Ông Phùng, ông hiểu biết sâu rộng, chắc là ông cũng tìm được nguyên nhân khiến lãnh đạo ra nông nỗi này rồi nhỉ?”
Vẻ mặt ông Phùng trở nên nghiêm túc, nhíu mày, nói: “Lão Đường vẫn chưa tìm ra chứng bệnh trên người Hữu Công, chúng tôi đều coi đây là một loại bệnh nan y chưa từng xuất hiện, dù sao thì nội tạng của cậu ấy cũng bị suy kiệt rồi. Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của giáng đầu sư?”
Cố Tiểu Tây như vừa nghĩ ra điều gì: “Ông Phùng, ông từng giao đấu với giáng đầu sư à?”
Ông Phùng liếc nhìn cô, bĩu môi: “Cô bé hồ ly, cô ăn nói với tôi như thế hả?”
Sau một hồi trầm ngâm, ông nói: “Năm ấy, cuộc phản loạn của giáng đầu sư đã làm Thủ đô nháo nhào cả lên, thực sự là khó mà không biết được. Cùng tồn tại trong giới giang hồ, Cái Bang, thầy phong thuỷ, thuật sĩ Mao Sơn, giáng đầu sư, hay thậm chí là cả cổ bà cũng có mối quan hệ qua lại với nhau.”
So với những thứ dị thuật huyền ảo kia thì chút công phu quyền cước của Cái Bang đúng là chẳng đắng nhắc tới.
Nói tới đây, giọng ông Phùng cũng không khỏi thở dài, nhưng đó lại là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.