Cố Tiểu Tây

Chương 1109:




Cũng bởi vì dõi theo từ nhỏ đến lớn, ông Đường biết rõ tính cách của Tần Thục Hoa, ông ấy nhìn sang người phía sau đang ra sức áp sát má vào mặt của ông ấy, sức lực này, dấu ấn như này, xem ra thật sự đã chịu nhiều uất ức.
“Ông Đường! Ông nội Đường…” Tần Thục Hoa thấy ông Đường không nói lời nào, không nhịn được lại bắt đầu nũng nịu.
Từ sau khi cô ta hai mươi tuổi thì đã rất ít khi gọi bằng cách xưng hô “ông nội Đường”, không phải cô ta không muốn mà là cha cô ta không cho, phải nói rằng ông Đường là viện trưởng của bệnh viện y khoa, không phải là người thân trong nhà, gọi như vậy khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy là chèo kéo quan hệ.
“Được rồi Thục Hoa! Ông Đường còn có việc quan trọng phải làm.” Ánh mắt của Tần Lập Quốc lướt qua mấy cái vali trong tay của lính cảnh vệ, trong lòng hiểu rõ, đây chắc chắn là dược liệu dùng cho cha anh ta. Số lượng nhiều như vậy, chỉ e là thật sự phải kết thúc rồi.
Trong lòng Tần Lập Quốc nặng trĩu, không chỉ bởi nỗi đau của con cái khi cha sắp lìa xa vì bệnh tật, mà là bởi vì phe Tần sắp sụp đổ.
Ngoài mặt, quan hệ của hai phe Khương Tần hoà thuận, trên thực tế, có thể nói là như nước với lửa, sau này, có lẽ anh ta, thị trưởng này cũng sẽ sụp đổ, muốn tiến lên một bước về phía trước, nói không chừng còn phải xem biểu cảm của phe Khương.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Lập Quốc hiện ra một nụ cười tự giễu cợt, làm gì vẫn còn tâm trí để lo cho nỗi ấm ức của Tần Thục Hoa?
Anh ta hít một hơi sâu, khom lưng về phía ông Đường một cách kính cẩn: “Ông Đường, đã vài ngày không đến rồi, sức khỏe của cha tôi như thế nào? May nhờ có ông chăm lo.”
Ông Đường vẫn không nói lời nào như cũ, ánh mắt lướt một vòng trong nhóm người, dừng lại trên người Cố Tiểu Tây.
Ông ấy nhấc chân, đi tới trước mặt Cố Tiểu Tây, nhìn dò xét từ trên xuống dưới vài lần, giọng nói ôn hòa, nói: “Quân y Cố không sao chứ?”
Sự đảo ngược như này đập vào trong mắt của Tần Lập Quốc và Tần Thục Hoa, hai người cũng không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm. “Ông Đường?” Biểu cảm của Tần Thục Hoa thay đổi liên tục, nhìn về phía Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt giống như nhìn thấy ma, nếu không phải ánh mắt của Tần Lập Quốc sắc bén, lời nói “có phải ông già nên cũng hồ đồ rồi” ngấp nghé trong cổ họng suýt nữa đã tuôn ra khỏi cổ họng.
So với Tần Thục Hoa não thiếu dây, đương nhiên Tần Lập Quốc có đầu óc hơn, lông mày anh ta hơi nhíu lại, chợt đổi sang biểu cảm cung kính, đi đến bên cạnh ông Đường: “Ông Đường? Lẽ nào quân y Cố này thật sự có cách cứu cha tôi?”
Dù hỏi như vậy, thế nhưng thật sự không giấu được sự nghi ngờ trong mắt anh ta, cô thật sự quá trẻ tuổi.
Ông Đường hắn giọng một cái: “Nếu như quân y Cố hết cách, vậy cậu dọn dẹp thu xếp chuẩn bị lo hậu sự cho cha cậu đi.”
Lời này của ông ấy không hề khách sáo, tròng mắt Tần Lập Quốc co lại, không khỏi khom lưng về phía Cố Tiểu Tây.
Ông Đường không để ý đến anh ta nữa, mà nói: “Quân y Cố, tính cách của cô nhóc nhà họ Tần không tốt lắm, cô có thể giúp đỡ, dạy dỗ một chút, để cô ta biết rõ người giỏi còn có người giỏi hơn cũng là chuyện tốt, nếu như cô ta có chỗ nào đắc tội gì, ông Phùng sẽ đích thân trút giận giùm cô.”
Lúc nói chuyện, ông Đường cười ha hả không ngừng, hoàn toàn không hề coi trò hề này là một việc quan trọng.
Vẻ mặt của Tần Thục Hoa ở bên cạnh trắng bệch, siết thật chặt túi xách trong tay.
Cố Tiểu Tây hơi híp mắt: “Không sao, chỉ là tôi rất nghi ngờ, tại sao lại lãnh đạo lại nuôi nấng được một đứa con gái như vậy?”
Biểu cảm của ông Đường, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ đều hơi thay đổi một chút, đây là đang nghi ngờ nhân phẩm của Tần Hữu Công có vấn đề mà!
Nhưng mà, lúc này không ai dám chỉ trích Cố Tiểu Tây gì cả, ông Đường thở dài: “Quân y Cố, thật sự không dám giấu giếm, năm đó lãnh đạo gây rất nhiều thù hằn, dòng họ vốn dĩ lớn mạnh, bây giờ cũng con cháu lụi tàn, chỉ còn lại một trai một gái.”
“Thục Hoa nhỏ tuổi nhất, xem như là con gái hiếm muộn của lãnh đạo, tất nhiên là nuông chiều hơi quá mức, nhưng cô yên tâm, chỉ là tính tình cô ta hơi kiêu ngạo một chút, trước giờ chưa làm gì có lỗi với đất nước, có lỗi với nhân dân, trên dưới rõ ràng, vẫn rất là tỉnh táo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.