Cố Tiểu Tây

Chương 1110:




Lông mày Cố Tiểu Tây dãn ra, lạnh nhạt nói: “Tôi hi vọng đồng chí Tần Thục Hoa có thể xin lỗi Thiếu Ngu vì lời nói lúc nãy của bản thân.”
Ông Đường vẫn chưa nói, Tần Lập Quốc đã vuốt cằm nói: “Đương nhiên! Là Thục Hoa ăn nói lỗ mãng trước, phải nên xin lỗi!”
Dứt lời, Tần Lập Quốc bèn quay đầu lại nhìn về phía Tần Thục Hoa đang nước mắt giàn giụa, người run cầm cập: “Còn không xin lỗi?”
Nếu như nói Cố Tiểu Tây là người duy nhất có thể cứu cha anh ta tỉnh lại, đừng nói là nói xin lỗi, dù là kêu Tần Thục Hoa và anh ta quỳ xuống, anh ta cũng không nói hai lời, nếu như chỉ cần một lời xin lỗi là có thể giải quyết mối nguy sống còn của phe Tần, anh ta còn có gì để nói chứ?
Tần Thục Hoa cắn môi, dù không muốn mở miệng, nhiều người nhìn như vậy, cô ta đã mất mặt như vậy bao giờ chưa?
Tần Lập Quốc chau mày, lạnh lùng nói: “Anh nói, xin lỗi!”
Tần Thục Hoa sợ đến mức cả người run rẩy, muốn ngăn cũng không ngăn nổi nước mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi quân y Cố, xin lỗi đồng chí này, là tôi không giữ mồm giữ miệng, là lỗi của tôi, xin các người đừng chấp nhặt với tôi.”
Nói xong, cô ta chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, hơi tức giận và xấu hổ, nhưng lại không dám giận dữ xoay người rời đi, sợ lại đắc tội người ta.
Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, lông mày của anh vẫn lạnh lùng mà sắc bén như cũ.
Tuy nhiên, nếu như Tần Thục Hoa cũng đã nói xin lỗi rồi, cũng không cần phải luôn nắm không tha, mục tiêu chuyến này của bọn họ là giải quyết việc lãnh đạo phe Tần bệnh nặng, cùng với việc xử lý Giáng đầu sư sau lưng phe Khương, không nên gây rắc rối khác.
Yến Thiếu Ngu mím môi, cánh tay đang bắt tay với Cố Tiểu Tây hơi siết chặt.
Cố Tiểu Tây gật đầu, không nhìn Tần Thục Hoa nữa, mà nói với ông Đường: “Ông Đường, đã chuẩn bị xong dược liệu chưa?”
Ông Đường thầm thở phào, cười và chỉ vào mấy cái vali: “Đều đã chuẩn bị xong, cô xem?” Cố Tiểu Tây gật đầu, nói: “Phiền ông Đường mang những dược liệu này vào trong phòng, tôi cần phải chọn lọc một chút, còn phải phiền ông nấu thành thuốc.” Nói xong, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng sau khi uống thuốc thì lãnh đạo có thể tỉnh rồi.”
Một hòn đá dấy lên hàng ngàn lớp sóng.
Cho dù là Tần Lập Quốc, ông Đường, Cố Vĩ hay là Tần Thục Hoa đang nén giận dữ và xấu hổ ở bên cạnh, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, trên mặt là sự kích động, phấn chấn, khó có thể tin được liên tục đan xen vào nhau, nhưng bọn họ đều không mở miệng tra hỏi vào lúc này.
Kết quả rốt cuộc như thế nào, còn phải xem sau khi uống thuốc, Tần Hữu Công có thể tỉnh hay không.
Một khi ông ta tỉnh lại rồi, vậy quân y Cố này là thần y, ân nhân cứu mạng mà toàn bộ phe Tần cần phải cúng bái!
Ngược lại, Tần Hữu Công không tỉnh lại, vậy e là cô sẽ rất khó thoát khỏi việc nghi ngờ là kẻ lừa đảo, còn có thể sẽ vì thế mà dính vào kiện tụng, thế nên, rốt cuộc cô thật sự có bản lĩnh, hay là nói khoác, đợi lát nữa tự khắc sẽ rõ.
Ông Đường không dám chậm trễ, cho người mang hết những vali dược liệu tới phòng ngay.
Cố Tiểu Tây đưa mắt với Yến Thiếu Ngu, sau đó đi vào phòng với ông Đường, một lát sau, ông Đường bưng một khay dược liệu đi ra cửa, cũng không kịp chào hỏi với người khác, bèn vội vã bước đi, chạy đi nấu thuốc.
Sau khi ông Đường rời đi, Cố Tiểu Tây cũng đóng cửa rầm một tiếng, ở lại trong phòng một thân một mình.
Tần Lập Quốc nhìn cửa phòng đóng chặt, nheo mắt, sau đó nhìn về phía Cố Vĩ đang đi lòng vòng ở bên cạnh, hạ thấp giọng hỏi: “Trung tướng Cố, ông hiểu bao nhiêu về quân y Cố này?”
Cố Vĩ liếc anh ta một cái, rốt cuộc cũng là con trai độc nhất của Tần Hữu Công, ông ấy cũng không muốn đắc tội với người ta thì thảm rồi, bèn nói: “Thị trưởng Tần nói đùa rồi, nếu như đã tìm đến để chữa bệnh cho lãnh đạo, dĩ nhiên là tôi đã điều tra rõ ràng bối cảnh của quân y Cố, yên tâm.”
Khóe miệng Tần Lập Quốc giật một cái, thầm mắng một tiếng cáo già, nói và chưa nói khác nhau ở chỗ nào?
Anh ta hít một hơi sâu, tuy rằng thái độ đối với Cố Tiểu Tây vẫn chất chứa nghi ngờ như cũ, nhưng lỡ như có không phẩy không một cơ hội như vậy, cha anh ta thật sự được cứu và tỉnh lại? Vậy tất cả khó khăn mà phe Tần đối mặt, bỗng chốc bèn có thể giải quyết rồi.
Nghĩ như thế, Tần Lập Quốc nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, không hề dám rời mắt một chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.