Cố Tiểu Tây

Chương 220:




Thủ đô, Bắc Kinh.
Thủ đô hiển hách lừng lẫy hàng ngàn năm nay, đất thiêng sinh hiền tài.
Vào những năm bảy mươi, tại Bắc Kinh, đan xen giữa những con ngõ nhỏ là từng toà tứ hợp viện đứng sừng sững. Sáng sớm, tiệm cơm Quốc Doanh treo biển báo ở trước cửa, phục vụ tào phớ, bánh quẩy, nước đậu xanh.
Tất nhiên, đây chỉ là thủ đô dưới cái nhìn của người bình thường.
Ở nơi đây còn một chỗ ngồi thần bí, xưa nay dân chúng thường gọi nơi này là —— “Thủ đô mới”, hoặc còn gọi là đại viện.
Đại viện nằm trên đoạn đường Ngọc Tuyền, trên đường có rất nhiều chòi canh gỗ, trên mỗi cái chòi canh đều có lính gác cầm súng.
Đến gần hơn sẽ nhìn thấy từng toà đại viện, trước cửa đại viện có lính canh vác s.ú.n.g trên vai, đạn đã lên nòng, mắt nhìn thẳng, sống lưng thẳng tắp khiến ai nhìn vào cũng phải nể sợ, không dám vượt qua giới hạn.
Đại viện chiếm diện tích cực kỳ lớn, người ở bên trong không phải người bình thường,
Lúc này, nơi sâu nhất trong đại viện vô cùng náo nhiệt, mười mấy người trẻ tuổi tụ tập lại một chỗ, trò chuyện ríu rít với thanh niên đang thu dọn bọc hành lý, dường như cuộc nói chuyện chỉ nhằm thuyết phục người thanh niên nọ.
Mấy người trẻ tuổi này sinh ra đã sống trong đại viện, họ đều mặc quân trang chỉnh tề, chân đeo giày da, cả trai lẫn gái, ai nấy cũng nở nụ cười tươi rói, vừa nhìn đã biết là kiểu người không cần khổ sở vì cuộc sống.
“Anh năm, anh đi thật à? Dù có muốn rèn luyện cũng đâu cần phải đi xa như vậy đâu? Rước khổ vào mình!”
“Đúng vậy, em nghe nói người nhà quê bên ngoài rất dã man, nghe nói vợ con bị lừa bán suốt, chậc, chỉ cần nghĩ đã thấy sợ rồi, anh năm đừng đi mà.”
“Anh năm, anh là con một trong gia đình, anh không cần phải chạy đi xa như vậy đi. Chịu khổ không nói, đến lúc đó muốn về nhà cũng rất phiền phức, một khi quyết định sẽ không còn cơ hội hối hận, ở lại đại viện này có gì không tốt?”
“…” Mọi người liên tục rót vào tai cậu thanh niên đang thu dọn hành lý được gọi là anh năm kia hết lần này tới khác, nghe nội dung cuộc trò chuyện thì có lẽ cậu thanh niên sắp xuống nông thôn cắm đội.
Người thanh niên kia không đáp lại, có người không vui hét một tiếng: “Anh năm!”
Nghe vậy, cậu thanh niên ngẩng đầu để lộ khuôn mặt anh tuấn hơn người, hai tròng mắt màu nâu nhạt ánh lên vẻ dịu dàng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều cho thấy cậu thanh niên là người trong gia đình tri thức.
Cậu thanh niên có vóc dáng cao gầy như cây tùng cây dương, nổi bần bật giữa đám người.
Cậu thanh niên lắc đầu trong bất lực, cười nói: “Gọi lớn thế để làm gì? Tôi đâu có điếc.”
Ai đó trong đám người thở dài rồi cất cao giọng: “Vậy anh nói đi, bọn em đã hết lời khuyên can rồi, anh có chịu ở lại hay không? Nếu giờ anh rời đi, sợ là chúng ta sẽ không được gặp nhau trong mấy năm đó.”
Chàng trai trẻ nở nụ cười dịu dàng: “Tôi phải đi, Thiếu Ngu còn phải chăm sóc hai đứa em, một mình Thiếu Ngu đi chắc chắn sẽ không gồng gánh nổi, tôi phải tới giúp Thiếu Ngu. Mấy người không cần nói gì nữa, tóm lại vẫn còn một tháng nữa chứ tôi đâu có đi ngay bây giờ.”
Vừa nghe đến hai chữ “Thiếu Ngu”, cả đám người bỗng im bặt, bầu không khí quỷ dị bao trùm, khiếp người ta có cảm giác áp lực như cơn bão vừa đi qua.
Im lặng một lúc, có người ngập ngừng: “Kim An, chuyện đã tới nước này rồi, anh còn dốc hết sức nghĩ cho cậu ta để làm gì? Chúng ta không còn là những người chung mục tiêu nữa, gia đình Thiếu An đã phạm vào tội này rồi, chúng ta nên ít dính líu đến họ thì hơn, tránh để liên luỵ.”
“Đúng vậy đấy anh năm, bây giờ nhà họ Yến giống như cái ổ tai hoạ mà người người tránh còn không kịp, ai cũng muốn cách xa một chút, chỉ có mình anh là niệm tình trước kia, bây giờ còn muốn xuống nông thôn với Thiếu Ngu nữa, liệu chú Tống có để anh đi không?”
“Anh năm, đừng dại dột như vậy, nhà họ Yến bây giờ không còn giống nhà họ Yến trước kia nữa, anh hãy vì chú Tống mà nghĩ lại đi.”
Nghe đến đây, Tống Kim An cau mày.
Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn dần phai nhạt, rất rõ ràng, anh ta không thích nghe những lời như vậy.
“Cậu ấy là Yến Thiếu Ngu, tôi là Tống Kim An, chúng tôi sống với nhau từ nhỏ trong cái đại viện này, cùng nhau trưởng thành, dù có xảy ra biến cố gì chăng nữa, tình cảm của chúng tôi không phải giả. Tôi không quan tâm mấy người nghĩ thế nào, nhưng cậu ấy sẽ mãi là anh em của tôi!”
“Sau này đừng nói như vậy nữa, mấy người cũng biết tính cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.