Cố Tiểu Tây

Chương 3:




Trần Nhân vốn cũng không muốn nói nhảm với Cố Tiểu Tây, nghe cô mở miệng tống tiền liền trợn trừng mắt, cao giọng hét: "Cái gì? Mười đồng tiền? Sao cô không đi cướp luôn đi!"
Mọi người chung quanh cũng hít một hơi khí lạnh, Hoàng Phượng Anh cũng âm thầm tặc lưỡi.
Năm 1972, người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ thu nhập một năm còn không đủ bốn mươi đồng, bọn họ không phải người trong thành ăn lương thực hàng hoá, quanh năm suốt tháng bận rộn cũng kiếm không được bao nhiêu công điểm, không chia được mấy cân lúa mì.
Mười đồng tiền, đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không có mấy gia đình có thể cầm ra được.
Cố Tiểu Tây mịt mờ nhìn Trần Nhân một chút, nói rõ từng chữ: "Tôi nói mười đồng tiền là đã ít rồi, lại không đòi tiền thuốc men, cô nhìn đầu tôi này, nói ít cũng phải khâu ba mũi!"
"Ba mũi, tôi coi như mặt mũi bị hủy hoại rồi, làm sao lấy chồng?"
Cô ngừng lại, đột nhiên mỉm cười: "Nếu không thế này, cô để anh cô cưới tôi, tôi cũng không lo lắng chuyện tìm chồng vì cái mặt bị hủy hoại này, vậy coi như xí xóa mười đồng này nhé!"
Trần Nhân chợt đổi sắc mặt, vẻ mặt căm ghét mà nhìn Cố Tiểu Tây, hung hăng xì một cái: "Phi!"
"Cố Tiểu Tây, tôi tưởng là cô tham tài, thì ra là có âm mưu này! Còn mặt mũi bị hủy hoại, với cái dung nhan kia của cô thì cho dù mặt mũi không bị hủy hoại cũng không gả ra được, đại đội chúng ta có chàng trai nào thấy cô mà không tránh đi chứ?"
"Được! Mười đồng tiền đúng không? Tôi đưa cho cô mười đồng tiền, về sau cô cút xa xa cho tôi, đừng có tới nhà của tôi nữa, cũng đừng nghĩ tới việc bu bám anh tôi nữa!"
Dứt lời, Trần Nhân liền tức giận mà quay người.
Cố Tiểu Tây nhìn bóng lưng của cô ta, thanh âm nặng nề nói: "Đừng quên ba cân bột mì và một cục xà phòng."
Trần Nhân lảo đảo một cái, quay đầu trừng Cố Tiểu Tây một chút, trong lòng ghê tởm, trở về nhà, tay run rẩy mở hộp nhỏ giấu tiền của anh trai cô ta ra, từ bên trong đếm mười đồng tiền, có lẻ có chẵn.
Một đỗi lâu, Trần Nhân từ trong nhà đi ra, bước chân rất nhanh. Cô ta căm hận nhìn Cố Tiểu Tây, chợt hất cằm lên cao cao, ném nắm tiền lẻ trong tay lên trên người Cố Tiểu Tây, những tờ tiền bay vào không khí rồi rơi trên mặt đất.
Nhóm xã viên đại đội xung quanh nhìn Trần Nhân lấy ra mười đồng tiền, ánh mắt đều toát ra vẻ cực kỳ hâm mộ, không hổ là gia đình chiến sĩ thi đua của đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ, một nhà bốn miệng người làm việc, hai người là tiểu đội trưởng đội sản xuất.
Vẻ mặt Trần Nhân tràn đầy sảng khoái, nói: "Không phải cô đòi tiền sao? Thứ không biết xấu hổ! Cô cũng chỉ xứng quỳ xuống nhặt tiền!"
Nói rồi, cô ta lại đưa tay ném thật mạnh một cái túi xuống đất, miệng túi không có buộc chặt, bột mì không tính là trắng đựng ở bên trong vung vãi ra đất, thôn dân chung quanh nhìn thấy mà đau lòng.
Đây chính là lương thực tinh!
Trần Nhân lại cười khanh khách một tiếng, chống nạnh nói: "Dù sao nhà các cô đều là ăn không ngồi rồi, ăn thế nào mà không được đúng không?"
"Đồ vật tôi đã trả lại cho cô, tiền cũng đã đưa, về sau ít đến nhà tôi lại! Muốn làm chị dâu Trần Nhân tôi thì đợi kiếp sau đi!"
Lông mi Cố Tiểu Tây run rẩy, đáy mắt ngưng kết thành sương.
Trong đầu cô có chút hỗn độn, tựa như là trở lại đời trước.
"Cố Tiểu Tây, cô cái thứ xấu như ma lem! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
"Cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa, thừa dịp còn trẻ tìm người gả đi, đỡ cho về sau lớn tuổi rồi, dáng dấp còn xấu như vậy, sao cô lấy được chồng? Đừng bám víu lấy anh trai tôi nữa."
"Tôi cho cô biết, anh tôi đã có người thích rồi. Cô biết người anh ấy thích chính là ai không? Ha ha, hàng xóm nhà cô, Điền Tĩnh! Anh ấy đang tích lũy sính lễ, chuẩn bị như người trong thành, tích lũy một trăm đồng tiền cho chị Điền Tĩnh! Còn có bốn món đồ lớn nữa!"
"..."
Tình cảnh giống ý chang, tâm cảnh của cô lại khác với kiếp trước.
Kiếp trước, hôm nay, cô lại như thường ngày đến tìm Trần Nhân, làm trâu làm ngựa, cúi thấp làm nhỏ cho cô ta, chỉ cầu cô ta có thể nói tốt giúp mình để Trần Nguyệt Thăng thấy được tâm ý của cô, từ đó cưới cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.