Cố Tiểu Tây

Chương 353:




Tay nghề của Cố Tiểu Tây thì tất nhiên là không cần phải nói, trong thời buổi thiếu ăn thiếu mặc này, có thể ăn được miếng cơm như thế này, phải nói là điều sung sướng đến nhường nào. Mấy người đều ra sức lấp đầy dạ dày, Cố Tích Hoài lại càng chép miệng, như thể dư vị sau khi ăn.
Cố Chí Phượng ăn uống no đủ, lại bắt đầu nạy óc chó của mình.
Ông ấy nhìn hành động không chút gò bó của Yến Thiếu Ngu, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Cố Chí Phượng nhìn về phía Yến Thiếu Đường được Cố Tiểu Tây ôm vào trong lòng, có chút buồn ngủ, chần chờ một chút, rồi lên tiếng hỏi: “Thiếu Ngu à, cháu đã là anh cả, người thân của Thiếu Đường, vậy cháu định sắp xếp cho con bé như thế nào?”
Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Yến Thiếu Đường là cô nhi bị bọn buôn người bắt cóc, ngoài ý muốn được cứu trở về. Thiếu Đường rất đáng yêu, trong nhà cũng không thiếu miếng ăn, chỉ muốn xem con bé là một thành viên trong gia đình, rồi nuôi nấng con bé.
Nhưng giờ đây tìm được người thân của Yến Thiếu Đường, bọn họ phải lùi lại phía sau.
Vừa nói xong, không khí trên bàn cơm ngưng tụ.
Cố Tích Hoài nhíu mày nhìn về phía Cố Chí Phượng, cảm thấy ông ấy không nên nói ra vấn đề ấy vào lúc này, nhưng thay đổi vị trí để suy ngẫm thì lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Anh ấy ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Đường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không nỡ.
Anh ấy chăm sóc Thiếu Đường lâu như vậy, mỗi ngày ở bên nhau, sớm đã coi cô bé là em gái ruột.
Thậm chí, Yến Thiếu Đường ở trong lòng anh ấy, còn thân thiết hơn Cố Tiểu Tây một chút. Cô bé mềm mại đáng yêu, khác xa Cố Tiểu Tây khi còn bé, ngược lại bù đắp được tâm nguyện muốn làm anh trai tốt của anh ấy khi còn nhỏ.
Cố Tiểu Tây hơi dừng lại, cụp mắt nhìn Yến Thiếu Đường đã ngủ, ôm cô bé vào phòng. Lúc cô đi ra thì nghe thấy Cố Chí Phượng nói: “Thiếu Ngu, cháu đã là anh cả của Thiếu Đường, nếu cháu muốn mang con bé đi thì chúng ta cũng không có gì để nói nhưng ở điểm thanh niên trí thức, cháu có thể chăm sóc tốt cho con bé không?”
Giọng Cố Chí Phượng hết sức nghiêm túc, không phải cố ý gây khó dễ, chỉ đứng ở góc độ muốn tốt cho Yến Thiếu Đường mà nói.
Dù sao Yến Thiếu Ngu cũng là đàn ông, ở trong ký túc xá, ban ngày còn phải đi làm. Tuy rằng hiện tại Yến Thiếu Đường đã khôi phục được chút trí tuệ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé bốn tuổi, rõ ràng đưa đến điểm thanh niên trí thức thì không có hợp lý.
Cố Đình Hoài trầm ngâm một lát, nói: “Chúng tôi cùng ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, Thiếu Đường đã thích ứng với cuộc sống trong nhà, sau khi anh tan làm thì tới nhà thăm con bé là được. Sau này nếu anh rời khỏi đây, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản anh mang Thiếu Đường đi.”
Anh đại khái đoán được tâm tư của em gái nhà mình, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng là anh trai, dù sao cũng phải giúp đỡ một phen.
Đêm nay quen biết, anh ấy cũng đã nhìn ra, tâm tư của Yến Thiếu Ngu sâu thẳm, đối nhân xử thế luôn có chút phòng bị và lạnh nhạt, khó có thể tiếp cận. Nếu không có Yến Thiếu Đường, chỉ sợ muốn tiếp cận anh cũng rất khó.
Cố Tích Hoài hiểu được ý tứ trong giọng nói của anh cả, suy nghĩ một chút, cũng phụ họa theo: “Đúng vậy Thiếu Ngu, mỗi ngày tôi đều ở nhà đọc sách, chăm sóc Thiếu Đường cũng rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày anh đều phải đi làm, cũng không có cách nào để chăm sóc con bé.”
Một mặt, đúng là làm vậy có thể giúp Cố Tiểu Tây một phen, mặt khác anh ấy cũng không muốn để Thiếu Đường rời đi.
Nghe người nhà họ Cố nói, ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe sáng, trong lòng không biết có bao nhiêu ý nghĩ.
Đương nhiên anh biết hiện tại đón Thiếu Đường về không phải là hành động sáng suốt, không nói đến việc anh có thể chăm sóc cô bé hay không, chỉ với việc hiện tại cô bé đã không còn là Yến Thiếu Đường ngây ngốc như trước kia, cô bé đã có suy nghĩ và lý trí của mình.
Nếu để Thiếu Đường lựa chọn, cô bé chắc chắn không muốn đi theo anh.
Cố Tiểu Tây tiến lên vài bước, ngồi ở mép giường, trên mặt mang theo chút ý cười rụt rè: “Thiếu Ngu, để Thiếu Đường ở nhà đi, mỗi ngày anh có thể tới đây thăm con bé. Chờ sau này khi anh trở về thành phố rồi lại đưa con bé về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.