Cố Tiểu Tây

Chương 372:




Nghe thấy thế, Vương Phúc khẽ cau mày, nhìn dáng vẻ chột dạ của Điền Tĩnh, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Ông ta cũng biết, cô gái này làm việc và nói chuyện đều không theo quy tắc nào, thích nói xằng nói vậy, không chừng lúc nào đó cô ta có từng nghe Tiểu Cố nhắc đến ruộng sắn nên nhớ rõ trong đầu, bây giờ biết trong đội thiếu lương thực mới cố ý nói để giành công!
Vương Phúc càng nghĩ càng cảm thấy có lý, ánh mắt nhìn Điền Tĩnh cũng lạnh nhạt dần.
Giọng điệu của ông ta trở nên nghiêm túc: “Tiểu Điền, tôi hỏi cô một lần cuối cùng, rốt cuộc cô có biết ruộng sắn nằm ở đâu hay không?”
Bây giờ đúng là thời điểm phải tranh thủ từng giây, không cho phép Điền Tĩnh nói xằng nói bậy ở đây, nếu còn trì hoãn nữa, nói không chừng ruộng sắn sẽ bị đại đội khác tìm thấy, đến lúc đó muốn chia nhau một chén canh cũng quá muộn rồi!
Ruộng sắn là thứ lương thực có thể cứu sống con người đấy! Nếu không Điền Tĩnh cũng không thuận miệng nói ra giành công, thế nên không thể qua loa được!
Ánh mắt Điền Tĩnh lóe lên, cô ta l.i.ế.m liếm đôi môi khô nứt của mình, không biết phải trả lời Vương Phúc thế nào.
Một hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, Vương Phúc lắc đầu: “Điền Tĩnh, cô lại còn dùng chuyện lương thực ra đùa giỡn với mấy xã viên, chuyện này vẫn chưa xong đâu, cô tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Nói xong, ông ta xuyên qua mấy xã viên đang bận rộn hái nấm, đi về phía Cố Tiểu Tây.
Sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, mấy đường gân trên tay cũng nổi hết cả lên.
Cô ta hít một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Tống Kim An, cười khổ: “Thật sự xin lỗi, thanh niên tri thức Tống, khi còn bé tôi lên núi đã nhìn thấy ruộng sắn, đã lâu như thế rồi nên tôi cũng quên mất vị trí cụ thể rồi.”
Tống Kim An hơi ngạc nhiên, nhìn sắc mặt khó coi của cô ta, anh ta lên tiếng trấn an: “Đồng chí Điền, cô không cần phải áy náy, chuyện này không liên quan tới cô.” Đương nhiên nếu có thể tìm được ruộng sắn thì tốt, nhưng nếu không tìm được thì cũng không thể trách Điền Tĩnh.
Sắc mặt Điền Tĩnh có vẻ khá hơn, giọng nói cũng xen lẫn một chút cô đơn: “Khi còn bé, tôi và Cố Tiểu Tây chơi rất thân, tôi cũng từng kể với cô ấy về vị trí của ruộng rắn, có lẽ những năm qua cô ấy thường quyên lên núi đào củ sắn cũng nên, bí thư chi bộ nói sẽ cho cô ấy dẫn đường.”
Tống Kim An sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cô và Yến Thiếu Ngu đang đứng cùng nhau, còn bí thư chi bộ Vương Phúc đang xuyên qua đám người đi về phía cô.
Phan Nhược Nhân ngồi trên một cọc gỗ khô, cười ha ha: “Cái cô Cố Tiểu Tây này, nhân phẩm đúng là có vấn đề ha, rõ ràng cô là người phát hiện ra ruộng sắn, thế mà cô ta lại nhảy ra giành công, nói ra cũng khiến người khác khinh thường!”
Nghe thấy thế, khóe môi Tống Kim An giật giật, anh ta muốn lên tiếng phản bác lại nhưng nhìn sắc mặt cô đơn của Điền Tĩnh, cuối cùng vẫn không nói gì. Thấy thế, ở nơi anh ta không nhìn thấy, Điền Tĩnh và Phan Nhược Nhân liếc mắt ra hiệu với nhau.
Bên phía Trần Nguyệt Thăng, không khí đang xuống thấp cực điểm, lại có người đi tới trước mặt anh ta, nói: “Nguyệt Thăng, anh nhìn Điền Tĩnh đi, sao cô ấy lại đi chung với mấy thanh niên tri thức kia thế? Sau khi lao động cải tạo trở về, dường như cô ấy cũng không còn dính lấy anh nữa.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Trần Nguyệt Thăng lại càng trở nên khó coi hơn.
Hai người phụ nữ đã từng có vướng mắc với anh ta đều rối rít dây dưa với mấy thanh niên tri thức xuống thôn, tạo hóa đúng là trêu người.
Trong lúc mọi người đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, Vương Phúc đi tới trước mặt Cố Tiểu Tây.
Ông ta nhíu mày, sắc mặt không dễ lắm, than thở với Cố Tiểu Tây: “Tiểu Cố, Tiểu Điền là đồ lừa gạt, cô ta hoàn toàn không biết gì về ruộng sắn hết, chắc hẳn là tình cờ nghe cô nói lúc nào rồi, đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nóng bỏng của Vương Phúc dán chặt lên người Cố Tiểu Tây, ông ta muốn nghe được câu trả lời chính xác từ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.