Cố Tiểu Tây

Chương 440:




Cố Tiểu Tây bật cười, bên cạnh mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, hơi có chút kiêu ngạo: "Được rồi, chứng cứ buôn bán người của Lý Vệ Đông đã bị Thiếu Ngu tìm được, để Vân Viện đứng ra làm chứng là vì nhân chứng vật chứng đều đủ, phải khiến Lý Vệ Đông không thể thoát khỏi sự trừng phạt."
"Thật sao?!" Mấy thanh niên dồng thanh nói, giọng điệu tràn đầy vẻ không dám tin và mừng rỡ.
Cố Tiểu Tây nhướng mày: "Rất thật, nhưng mà nếu mọi người không tìm được Vân Viện thì đợi đến lúc người của đại đội Liễu Chi kịp phản ứng, có thể chúng ta sẽ không đi được nữa, mọi người không định nhanh chân lên sao?"
Cô vừa mới nói xong, Uông Tử Yên đã xông ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Tôi lập tức! Lập tức trở lại!"
Cố Tiểu Tây cười lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ương: "Cơ thể của Thiếu Ương không thể lặn lội đường xa, cần dùng đến xe bò của đại đội Liễu Chi, không phải hôm nay bọn họ vừa vặn muốn đánh xe bò đi công xã sao?"
"Ừm." Yến Thiếu Ngu gật đầu, cũng rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Cố Tiểu Tây nhìn bóng lưng đi xa của anh, mặt mày cong cong, tâm trạng vui vẻ viết hết lên trên mặt.
Yến Thiếu Ly nghi ngờ nhìn cô một cái, lại nhìn Yến Thiếu Ngu, đột nhiên nói: "Tiểu Tây, chị và anh cả em..."
Cố Tiểu Tây giả lả cười một tiếng, xoay lưng lại rồi miễn cưỡng nói: "Không nói cho em, nhanh lên, thu dọn đồ đạc đi."
Yến Thiếu Ly bĩu môi, vẻ mặt tiếc nuối vì không hóng được chuyện, nhưng mà chung quy niềm vui sướng khi có thể rời khỏi đại đội Liễu Chi đã chiến thắng tâm tư hóng hớt, vui vẻ quay đầu thu dọn đồ đạc.
Cô ấy vừa nghĩ tới chuyện đã tìm được Thiếu Đường, sau này lại có thể ở cạnh anh cả, cả người vui vẻ như sắp bay lên.
Lôi Nghị mỉm cười, cũng thả lỏng tinh thần. Anh ấy quay đầu lại, nhìn về phía Kim Xán ngồi ở trong góc, mấp máy môi đi qua, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể rời khỏi nơi này, cô có vui không?"
Kim Xán ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, một lúc sau, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Cố Tiểu Tây nhìn tình cảm không thể diễn tả giữa hai người không màng người ngoài, khẽ cười một tiếng, khi một người viên mãn thì cũng muốn nhìn thấy người khác viên mãn, loại niềm vui này có thể nhân lên gấp bội.
Nhưng mà nụ cười còn chưa lan ra thì có một trận huyên náo từ bên ngoài truyền vào.
Nụ cười trên môi Cố Tiểu Tây hơi cứng lại, cảm xúc trên mặt cũng thay đổi lạnh lùng đi rất nhiều.
Cô hoảng sợ nói với Yến Thiếu Ly: "Mấy người đợi trong phòng, đừng đi ra."
Nói xong, cô đẩy cửa đi ra ngoài, liếc mắt thấy Uông Tử Yên, bên cạnh cô ấy có một người phụ nữ mảnh khảnh đang đứng, người phụ nữ này không lớn tuổi lắm, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt bị gian nan vất vả gột rửa tràn đầy vẻ quyết tâm.
Cánh tay của người phụ nữ bị một người đàn ông kéo chặt, cô ta không ngừng giãy dụa, giọng điệu càng thêm kiên quyết: "Bưu Kiệt, vô cùng xin lỗi, coi như là em có lỗi với anh đi, em nhất định phải đi tố cáo Lý Vệ Đông."
Người đàn ông là một người nông thôn có thân hình cao lớn, khắp khuôn mặt đen sạm là vẻ thống khổ: "Đừng đi, em đừng đi! Không thể đánh ngã Lý Vệ Đông được đâu, em đừng vờ ngớ ngẩn, chúng ta sinh sống thật tốt không được sao?"
Uông Tử Yên ở bên cạnh phụ họa nói: "Anh Bưu Kiệt, tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi có chứng cứ!"
Ánh mắt Vân Viện lấp lóe, nhìn người đàn ông mình mới quen biết không lâu, nhưng lại trông nom, để tâm chăm sóc mình khắp nơi, nói: "Bưu Kiệt, hay là anh đi cùng em đi, anh là người của đại đội Liễu Chi, lời nói sẽ càng có độ tin cậy hơn, chỉ cần anh đi cùng em, chúng ta cùng nhau tố giác Lý Vệ Đông, về sau em và anh sẽ sống thật tốt, có được không?"
Tô Bưu Kiệt dừng lại, nhìn vẻ chờ mong trên mặt Vân Viện, nghiến chặt răng.
Anh ta thật sự không muốn phá nát hi vọng của Vân Viện, nhưng Lý Vệ Đông dễ dàng bị vặn ngã như vậy sao? Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì sẽ không c.h.ế.t nhiều người như thế mà không có ai đến điều tra, phía trên cũng không có người quan tâm đến cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.