Cố Tiểu Tây

Chương 442:




Đường đi xa xôi nên mang theo một ít nước giếng không gian phòng bị vẫn hơn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó thì cô cũng không có cách nào đi vào được.
Vân Viện siết chặt nắm đ.ấ.m đứng sang một bên nhìn Cố Tiểu Tây bận rộn trước sau, sau đó nhắm mắt lại.
Uông Tử Yên có chút áy náy, giữ c.h.ặ.t t.a.y Vân Viện nói: "Xin lỗi chị Vân Viện, chị Cố cũng chỉ lo lắng cho Thiếu Ương, xương sống lưng của cậu ấy bị thương, nhất định phải có xe bò mới có thể di chuyển, chúng ta chờ một chút, lúc này chúng ta cũng không vội, đúng không?"
Vân Viện mở mắt ra, lạnh lùng chế giễu nói: "Không vội? Cô thật sự cảm thấy những người khác của đại đội Liễu Chi có thể để chúng ta mang gia súc đi sao? Cô suy nghĩ quá hão huyền, mà hiện tại chúng ta cũng không biết gì về tình huống của Lý Vệ Đông cả!"
"Nếu Lý Vệ Đông thật sự tàn tật thì tốt, nếu ông ta không tàn thì hôm nay ai trong chúng ta cũng không chạy được!"
"Anh cả Yến chắc chắn sẽ không nói dối, anh ấy..." Uông Tử Yên vừa định nói gì đó thì thấy Yến Thiếu Ngu đánh xe bò trở về, lúc này ánh mắt cô ấy sáng lên, chỉ về phía cách đó không xa, nói: "Chị nhìn đi! Tôi đã nói là anh cả Yến chắc chắn không có vấn đề!"
Vân Viện nheo mắt nhìn qua, đúng là xe bò của đại đội Liễu Chi.
Uông Tử Yên chạy tới, nhìn xe bò với vẻ mặt ngạc nhiên, hoài nghi nói: "Anh cả Yến! Làm thế nào mà anh đánh xe bò đi được? Người chăn gia súc của đại đội Liễu Chi để chúng ta đi sao?"
Yến Thiếu Ngu buộc bò lại, không để ý tới cô ấy mà đi thẳng vào trong phòng: "Em dọn dẹp xong hết rồi à?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, nhìn dáng vẻ của Yến Thiếu Ngu thì biết không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô nói: "Anh lại ôm Thiếu Ương đi, Thiếu Ly, Kim Xán, Lôi Nghị, mọi người mang hết đồ ra rồi đặt lên xe bò, chúng ta đi thôi."
"Ừm!" Yến Thiếu Ly và Lôi Nghị hứng thú bừng bừng đồng ý, Kim Xán cũng yên lặng khẽ gật đầu.
Mấy người mang từng túi đồ đi ra ngoài đặt hết lên xe bò. "Nhịn một chút." Yến Thiếu Ngu rũ mắt nhìn Yến Thiếu Ương, giọng nói hơi trầm xuống, nói xong, anh ôm cậu ấy lên, Yến Thiếu Ương đau đớn, nhưng cậu ấy không hét lên mà chỉ cố nén, cũng may quá trình rất thuận lợi.
Cố Tiểu Tây trải một tấm nệm lên xe bò, Yến Thiếu Ương nằm trên đó không có chút vấn đề gì.
Yến Thiếu Ngu đánh xe, xe ba gác cũng bị Yến Thiếu Ương chiếm, những người khác chỉ có thể đi bộ theo.
Cố Tiểu Tây ngoái lại nhìn thoáng qua, nói: "Đi thôi."
Vân Viện nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, nghi ngờ nói: "Làm thế nào mà anh đánh được xe bò ra ngoài? Lý Kiến không ngăn anh lại à?"
Lý Kiến chính là người chăn gia súc của đại đội Liễu Chi, có tí họ hàng với Lý Vệ Đông, người này thường đưa vợ con đến chỗ chăn nuôi để chăm sóc gà, vịt, dê, bò, động đến xe bò thì chắc chắn có động tĩnh, không có khả năng thần không biết quỷ không hay đánh xe bò ra ngoài được.
Cố Tiểu Tây cũng có chút tò mò, nhưng mà cô rất rõ ràng, Yến Thiếu Ngu không phải một người nhân từ nương tay, anh biết rõ đánh xe bò ra ngoài thì sẽ gặp phải ngăn cản, chỉ sợ là anh đã giải quyết xong phiền toái trước khi xuất phát.
Quả nhiên một giây sau, Yến Thiếu Ngu thản nhiên nói: "Trói lại rồi."
Vân Viện nghẹn họng, cô ta ngạc nhiên nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, ngay khi chuẩn bị lên tiếng thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta quay đầu nhìn về phía đại đội Liễu Chi, bên kia có tiếng bước chân ồn ào truyền đến, nhóm xã viên của đại đội Liễu Chi đang vác gậy, vác cuốc đuổi theo.
Cô ta hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nói: "Chạy mau! Bọn họ đuổi theo rồi!"
Cố Tiểu Tây nhíu mày, bọn họ đi từ rất sớm, sắc trời hôm nay còn tối tăm mờ mịt, đáng lẽ ra lúc này nhóm xã viên còn đang ngủ mới đúng, chẳng lẽ điểm thanh niên trí thức thật sự có người giám sát? Bọn họ mới có chút động tác nhỏ mà đã có người báo tin?
Nhưng chắc hẳn bây giờ Lý Vệ Đông còn chưa bị phát hiện, là ai đã làm chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.