Cố Tiểu Tây

Chương 492:




Thời điểm Vân Viện giời khỏi đại đội Liễu Chi với bằng chứng, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng không quay lại, vào giây phút cuối cùng, cô ấy muốn dẫn theo Tô Bưu Kiệt đi cùng, lúc đó trong lòng cô ấy hẳn là có tình yêu.
Tuy nhiên, đối với Tô Bưu Kiệt mà nói, đại đội Liễu Chi là cội nguồn của anh ta, anh ta không thể bỏ rơi cha mẹ và tất cả mọi thứ ở lại.
Tất nhiên anh ta cũng biết Vân Viện sẽ không quay lại, nếu không amh ta cũng không nhờ bọn họ gửi tiền cho cô ấy.
Cố Tiểu Tây bình tĩnh nói: “Quá khứ đã qua rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình.”
Thật ra Lôi Nghị rất đồng ý với những lời này, anh ấy gật đầu nói: “Chị Cố nói đúng, không cần nghĩ đến đại đội Liễu Chi nữa.”
Nghe đến đây Kim Xán mím môi, có chút xấu hổ hỏi: “Sau này chúng ta nên làm gì bây giờ.”
Những thanh niên trí thức ở thủ đô đều do Ngưu Tấn phân công, bây giờ Ngưu Tấn không quan tâm đến họ thì họ nên đi đâu?
Cố Tiểu Tây suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói: “Hay là đến đại đội Đạo Lao Tử đi, điển thanh niên trí thức của đại đội Liễu Chi đã bị sập, hoàn cảnh sống rất tệ, không thích hợp để sống, sau này mọi người ở lại đại đội Đạo Lao Tử đi.”
Mặc dù điểm thanh niên trí thức ở đại đội Đạo Lao Tử cũng không kiên trì được bao nhưng, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn việc họ quay lại đại đội Liễu Chi.
Hai mắt của Kim Xán sáng lên, cô ấy và Lôi Nghị nhìn nhau mỉm cười, cảm ơn nói: “Cảm ơn chị Cố! Cảm ơn!”
Cố Tiểu Tây nhìn đồng hồ, thấy đã muộn rồi liền nói: “Mọi người ở chỗ này đợi một lát, tôi đi nói với bí thư chi bộ một tiếng, tí nữa mọi người sẽ theo chú ấy trở về, bí thư chi bộ sẽ sắp xếp tốt cho mọi người.” Uông Tử Yên và những người khác liên tục gật đầu, trên khuôn mặt của bọn họ tràn ngập niềm vui với cuộc sống mới.
Yến Thiếu Ngu nhìn về phía Cố Tiểu Tây nói: “Anh đi cùng em.”
Cố Tiểu Tây vốn không muốn để anh đến phòng bệnh bên cạnh dính vào chuyện của Hoàng Thịnh, nhưng sắp phải xa nhau, cô rất trân trọng từng giây từng phút ở bên anh, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn gật đầu, cùng lắm thì cô sẽ gọi bí thư chi bộ ra ngoài.
Hai người nắm tay nhau đi đến phòng bên cạnh, lúc này Hoàng Thịnh đã bị đuổi về.
Cố Tiểu Tây vừa mới gõ cửa, mở của vẫn là Bùi Dịch người luôn bị cho ra rìa, cô nhìn thoáng qua Hoàng Thịnh đã không còn kêu la đau đớn, dưới ánh mắt của mọi người nói: “Bí thư chi bộ, phiền chú ra đây một chút, cháu có chuyện muốn nói với chú.”
Vương Phúc gật đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Cố Tiểu Tây còn chưa kịp mở miệng, ông ta đã nói bằng giọng điệu cổ quái: “Hình như thanh niên trí thức Hoàng này bị trúng tà, thế mà trong bụng cậu ta lại mọc lên một cây dưa chuột, cháu nói xem chuyện này rất hiếm phải không? Ha, chú lớn từng này tuổi rồi, còn chưa gặp loại chuyện như thế này bao giờ đâu!”
“Cây dưa chuột?” Yến Thiếu Ngu nheo mắt lại, giọng nói cũng có chút nghi ngờ.
Vương Phúc gật đầu, cau mày, giọng điệu hết sức khó hiểu: “Không phải chỉ là cây dưa chuột sao? Lá cây mềm đến mức có thể ép ra nước, trông không giống như bị ăn vào, mà giống như mọc ra vậy! Thật là kỳ lạ, kỳ lạ.”
Đôi mắt của Cố Tiểu Tây lóe lên nói: “Chắc là làm chuyện sai trái, cho nên trên người anh ta mới xảy ra chuyện này.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu nhướng mày, như có điều suy nghĩ nhìn Cố Tiểu Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.