Cố Tiểu Tây

Chương 577:




Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đảo mắt một cái đã ba ngày trôi qua.
Mấy ngày nay, những bông tuyết càng ngày càng lớn, cuốn theo sóng gió, biến toàn bộ sườn đồi trở thành một dãy màu trắng bạc.
Kể từ sau ngày tụ tập hôm đó, Cố Tiểu Tây cũng rơi vào trạng thái bận rộn chuẩn bị hũ làm dưa muối, cùng với tìm cách bảo quản bánh bao và nhân bánh, hơn nữa cô cũng làm không ít, giữ lại một số cho nhà ăn, số còn lại mang đến cho Yến Thiếu Ngu.
Ngày mai là ngày đại hội trong núi, sau ngày hôm đó Yến Thiếu Ngu phải vác hành lý lên đường nhập ngũ.
Cố Chí Phượng ngồi trên giường, hỏi: “Bé, ngày mai chúng ta có cần mang theo gì tới đại hội không?”
Cố Tiểu Tây nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu một cái: “Không cần đâu ạ, lãng phí thời gian, chúng ta chỉ cần đi dạo một chút, xem thử xem có thể mua một ít thịt bò thịt dê về không, sau đó cũng mua thêm ít thịt heo về làm thịt muối, để dành tết ăn.”
“Còn mua cả thịt bò, thịt dê? Đại đội nào chịu bán cái này chứ?” Cố Tích Hoài không nhịn được liếc mắt.
Cố Tiểu Tây cũng lời để ý tới ông ấy, nhìn tuyết rơi trắng xóa bên ngoài, thở dài: “Nếu như tuyết vẫn cứ thế này, e rằng ngày mai Thiếu Ngu không thể đi xe rồi.”
Cô cảm thấy có hơi buồn phiền, quay lại hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì nhỉ? Cơm bí đỏ sao?”
Cô tự hỏi tự trả lời, sau đó lại bắt tay vào làm cơm tối.
Sắc mặt Cố Tích Hoài tái mét, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ không có lương tâm, chỉ nhớ tới Thiếu Ngu thôi, buổi sáng cả nhà đã ăn cơm bí đỏ, buổi trưa cũng ăn cơm bí đỏ, buổi tối vẫn ăn cơm bí đỏ, em không ngán nhưng chắc hẳn Yến Thiếu Ngu cũng ngán rồi chứ?”
Cố Tiểu Tây nháy mắt, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Thật sao?”
Tuy trên mặt cô hiện vẻ nghi ngờ, thế nhưng trong mắt toàn là ý cười, hiển nhiên là cảm thấy Cố Tích Hoài buồn cười. Cố Chí Phượng nhìn thấy hai anh em đùa giỡn với nhau, xoa đầu Yến Thiếu Đường đang ngồi chơi ở bên cạnh, đi ra ngoài nhìn một cái, nhíu mày nói: “Cũng không biết đại đội họp gì, sao thằng cả và Thiếu Ngu còn chưa về nữa nhỉ?”
Cố Tiểu Tây đứng ở cửa nhìn, hôm nay đại đội lại gọi xã viên đến họp, mấy ngày nay cô cũng có nhiều chuyện, hơn nữa còn phải làm cơm, thế nên không tham gia, Yến Thiếu Ly lai ở nhà trông Yến Thiếu Ương, thế nên cuối cùng thành ra Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ngu đi đến buổi họp này.
Hai người đi mất cả buổi, cũng không biết đại hội nói về việc gì.
Ở kiếp trước, lúc này trong nhà đã xảy ra chuyện, ngày nào cả nhà bọn họ cũng bận rộn qua loa bởi vì Cố Chí Phượng đã tự tử, Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng liên tục đến đòi nợ, nào còn thời gian quan tâm tới việc đại đội xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Mặc kệ bọn họ đi, con đi nấu cơm trước đâu, tôi nay chúng ta ăn mì cà chua nhé?”
Cố Chí Phượng gật đầu, cũng không có ý kiến gì: “Được con cứ xem mà làm đi.”
Món mì cà chua đơn giản, chỉ cần chuẩn bị mì, sau đó chuẩn bị cà chua, khoai tây và thịt nạc, xào tới khi ra nước, sau đó lại bỏ thêm nước nóng, cán móng mì, cắt thành từng miếng rồi cho vào nồi nước sôi là đã có một món khai vị chua ngọt rồi.
Cố Tiểu Tây làm vô cùng như ý, lúc cô múc cơm ra, rốt cuộc Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ngu cũng về.
Cô cầm một chiếc khăn lông đi tới, lau sạch mấy bông tuyết rơi trên đầu bọn họ: “Có chuyện gì mà sao lâu thế ạ?”
Nghe thấy thế, Cố Đình Hoài nở nụ cười, làm ra vẻ thần bí: “Chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt!”
Mấy người Cố Tiểu Tây có chút mờ mịt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Yến Thiếu Ngu cũng không phải kiểu người thích vòng vo, thấp giọng nói: “Quốc gia kêu gọi nuôi heo.”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Cố Tiểu Tây chấn động, cũng nhớ lại một chút, hóa ra là chuyện kêu gọi nuôi heo.
Người xưa có câu, heo nhiều mỡ là có nhiều thịt ăn, quốc gia thật sự đã kêu gọi nuôi heo trong năm nay, bởi vì sản lượng ngũ cốc năm nay giảm nghiêm trọng, nguyên nhân phân tích được là do thiếu phân bón, một con lợn chính là một nhà máy phân bón nhỏ, thế nên việc bắt đầu kêu gọi nuôi heo không hề uổng phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.