Cố Tiểu Tây

Chương 653:




Cô ung dung thong thả ăn hết sủi cảo, rồi đứng lên: “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi ra ngoài xem thử.”
Cố Chí Phượng rất có tình cảm với mấy anh chị em trong nhà, cho dù hiện giờ đã sụp đổ, nhưng tình nghĩa chăm sóc nhau lúc nhỏ vẫn còn đó. Nếu Cố Ngân Phượng thật sự nói muốn mượn tiền, mượn lương thực, e là Cố Chí Phượng sẽ không từ chối.
Tuy rằng trong tay ông ấy không có tiền, nhưng trong nhà có lương thực, một khi Cố Ngân Phượng tỏ vẻ đáng thương thì thật sự có khả năng sẽ cố kiếm cho bà ta.
Nhưng bởi vì cái gọi là không để lộ tiền của ra ngoài, nên cô cũng không muốn để người ngoài biết trong nhà có rất nhiều lương thực còn dư. Ở thời đại hiện giờ, tình cảnh đang không tốt, nếu người ngoài biết chuyện này, chỉ sợ sẽ nghênh đón phiền toái kéo đến không ngừng.
Bất kể là lúc nào, ràng buộc đạo đức vẫn là chuyện đáng sợ nhất, cũng vô đạo lý nhất.
Lý Tinh Tinh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tây, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.
Cô ta trông không béo nhưng ăn cũng không ít. Bởi vì giữa chừng Cố Ngân Phượng gây chuyện, cùng Lý Hiểu Hoa rời đi, nên sủi cảo còn lại trong chén của hai người đều vào trong miệng cô ta, Vạn Thanh Lam ở bên cạnh nhìn mà âm thầm tặc lưỡi.
Cố Đình Hoài ăn uống xong xuôi thì kéo Bạch Mân vào trong phòng, anh ấy muốn giới thiệu lại với Tích Hoài và Thiếu Ương thêm một lần nữa.
Bên kia, Cố Tiểu Tây vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Cố Ngân Phượng than thở khóc lóc ghé vào cánh tay Cố Chí Phượng mà khóc, trong miệng lẩm bẩm: “Thằng tư à, tuổi tác hai chúng ta xấp xỉ nhất, khi còn bé toàn là chị hai chơi với em, học cùng em, có phải em đã quên rồi không? Mặc dù nhà chúng ta đã mất nhưng tình cảm vẫn còn đó, sao em có thể đối xử với chị hai như vậy được?”
Bà ta khóc lóc hết sức đau lòng, lải nhải về những chuyện đã từng xảy ra, khóc lóc kể lể rằng Cố Chí Phượng đã quên tình nghĩa chị em. Quả nhiên chiêu “Hồi ức” có tác dụng, làm cho Cố Chí Phượng mặt đỏ tới mang tai, không ngừng vội vàng trấn an: “Những lời chị hai nói, sao em có thể quên được? Cha mẹ không còn, chỉ có mấy người chúng ta là người thân, mà em có thể quên sao?”
“Được rồi, đừng khóc, chị còn chưa nói hôm nay tới đây làm gì, xem em có thể giúp được gì không.”
Cố Chí Phượng luống cuống tay chân an ủi, người đàn ông tám thước bởi vì tình cảm khi còn bé mà vô cùng áy náy.
Nghe thấy lời ông ấy nói, Cố Ngân Phượng quả nhiên ngừng khóc, nức nở lau nước mắt, âm thầm quay đầu trao đổi ánh mắt với Lý Hiểu Hoa, bà ta thì thào lầm bầm: “Cũng không có chuyện gì lớn.”
Cố Chí Phượng thở dài: “Giữa em với chị mà còn chuyện gì không thể nói? Hiện tại tất cả mọi người đều khó khăn, em biết.”
Trong lòng ông ấy cũng có suy đoán đại khái, biết có lẽ Cố Ngân Phượng đến đây không phải vì tiền cũng vì lương thực.
Ông ấy không có tiền, cũng không thể vì cho bà ta vay mà đi đòi của con gái được, nhưng lương thực trong nhà rất nhiều, nếu bà ta cần thì ông ấy có thể nói với bé một tiếng, để san sẻ cho họ một ít. Đều là họ hàng, khi người ta đang khó khăn thì giúp được gì vẫn nên giúp.
“Nếu em đã nói vậy thì chị cũng không giấu giếm nữa. Thằng tư, em cũng biết cuộc sống hiện tại khó khăn đến nhường nào. Đừng thấy chị hai ở thành phố trông thì vẻ vang chứ thật ra kiếm được ít lắm. Hiện tại xã cung ứng và trạm lương thực đã bắt đầu hạn chế việc mua lương thực nên khó khăn lắm!”
“Chị hai thấy cuộc sống nhà em đã thoải mái, có phải chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau không?”
Cố Ngân Phượng nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Cố Chí Phượng, dường như vẻ tham lam trong ánh mắt đã lộ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.