Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại

Chương 22: Đánh giá về tôi sao?




Sáng hôm sau, lúc Minh Nguyệt tỉnh lại đã thấy chỗ trống bên cạnh lạnh ngắt. Cô vuốt nhẹ gương mặt từ tốn ngồi dậy, trong đầu thầm nghĩ rốt cuộc chuyện hôm qua là mơ hay là sự thật?
Ngay lập tức câu trả lời thắc mắc của cô đã được giải đáp. Nhìn đóng quần áo dưới sàn nhà, Minh Nguyệt chợt nhăn mày, thì thầm: “Lăng Trạch đáng sợ như vậy sao?”
Cùng lúc đó, một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ phía cửa: “Đang đánh giá về tôi sao?”
Cô giật mình xoa xoa ngực, chân mày chau lại: “Anh định dọa chết tôi đấy à?”
“Cái gì mà dọa chết em? Chẳng phải từ nãy đến giờ tôi đứng yên ở đây sao, chỉ tại em không nhìn thấy đấy thôi” Lăng Trạch bĩu môi khinh thường đi đến.
Trước sự ngỡ ngàng của Minh Nguyệt, anh bế bổng người cô lên. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, thân thể trần như nhộng phơi bày ra trước mặt anh.
Minh Nguyệt xấu hổ dùng bàn tay nhỏ bé che thân thể, hành động vô ý khiến Lăng Trạch hứng thú nhướng mày đổi lộ trình đến trước gương.
Nhìn gương mặt cười biến thái của người bên cạnh, khóe môi cô giật giật, gương mặt trong phút chốc trở nên đỏ bừng. Cô vội vàng dùng tay che mắt người đàn ông kia lại, miệng hét lên: “Anh làm cái gì vậy?”
Lăng Trạch cười trầm ấp: “Thân thể của em đẹp như vậy, ngắm một chút thì có làm sao đâu”
“Anh biến thái vừa thôi”
Trước cơn thịnh nộ của cô gái nhỏ, anh cúi đầu hôn lên má cô một cái phát ra âm thanh “chụt”. Sau đó, cong môi vui vẻ lên tiếng: “Tôi chỉ biến thái với mình em thôi. Hay là em muốn tôi biến thái với nhiều cô khác, hử?”
Minh Nguyệt cúi đầu không lên tiếng, bên tai lại nghe anh nói tiếp: “Đến lúc đó cũng đừng ghen tuông nhé?”
Đừng ghen tuông thì không ghen chứ sao? Anh nghĩ tôi thèm ghen tuông với anh sao, hừ. Minh Nguyệt phụng phịu vùng vẫy: “Anh mau buông tôi xuống”
“Không buông”
Cô trừng mắt, răng nghiến ken két: “Vậy anh muốn bế thì cứ bế. Anh tốn sức chứ không phải tôi”
Lăng Trạch nhìn cô, không nhịn được mà phì cười: “Bế em thì tốn sức gì chứ? Nhẹ hiều”
“Anh đang cố chọc tức tôi có đúng không?”
“Là em chọc tôi đó chứ?”
Minh Nguyệt rời mắt khỏi người đàn ông “đáng ghét” kia, khinh thường nói: “Hừ, mặc kệ anh”
Ngay lúc đó, Lăng Trạch cúi người, thổi nhẹ vào tai cô một cái, khẽ lên tiếng: “Cái gì mà mặc kệ tôi? Em phải thừa nhận rằng mình rất quan tâm đến tôi”
“Anh… anh nói bậy”
Lăng Trạch cắn nhẹ lỗ tai của cô: “Có thật hay không em còn không rõ sao? Minh Nguyệt, rõ ràng trong lòng em có tôi còn gì?”
“Anh…”
“Tôi nói em nghe một câu “có không giữ mất đừng tìm”, bên cạnh tôi vây quanh rất nhiều cô gái xinh đẹp. Nếu em mà không giữ, có ngày sẽ bị người khác lấy mất đó”
Minh Nguyệt nâng mí mắt to tròn nhìn anh, cắn nhẹ môi, ngập ngừng lên tiếng: “Anh nói gì vậy? Với lại, nếu lòng anh không động thì các cô gái kia sẽ không có cơ hội”
“Lăng Trạch, tất cả đều phụ thuộc vào anh thôi, không liên quan đến tôi”
Lăng Trạch nhướng mày khẽ cười: “Sao lại đẩy chuyện này sang tôi được? Đàn ông rất mau chán, nếu em không tìm cách làm tôi hứng thú thì cũng có càng tôi sẽ chán em thôi”
Chán cô ấy à? Minh Nguyệt cắn môi ủy khuất, chẳng phải trước kia còn nói không bỏ cô sao? Lời đàn ông đúng là không thể tin được, hừ.
Nghĩ đến đây, cô bực tức cắn lên bắp tay Lăng Trạch: “Nếu anh chán tôi thì đá tôi đi sớm sớm đi. Mắc công đến sau này lại chê tôi chật đất”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.