Trước đó Hàn Chỉ Đình nói chuyện đều rất nhẹ nhàng và ngượng ngùng. Nhưng lúc này giọng nói sắc bén giống như con chó đất, vô cùng chói tai.
Sau khi Hàn Chỉ Đình thét lên, ý thức được không đúng, vội vàng ôm lấy miệng.
Nhìn Hạ An Nhiên với ánh mắt phẫn nộ.
Hạ An Nhiên không chút sợ hãi, mí mắt nhắc lên, “ Tôi hất nước nóng với tôi tự đổ nước nóng lên mình vẫn là có chút khác nhau.”
Giống như một học giả đầy kinh nghiệm, chỉ vào quần áo của Hàn Chỉ Đình, bắt đầu "Lớp học phổ cập khoa học vô cùng nghiêm túc.
Tôi rõ ràng đã cố gắng hất nước vào một vị trí, nhưng chỗ quần áo bị ướt vẫn có khác biệt rõ ràng.
Có một số kiến thức vật lý liên quan, sóng nước sẽ có những tác động khác nhau tùy thuộc vào người tác dụng lực.”
Sau đó, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Hàn Chỉ Đình.
Vì vậy, muốn hãm hại người khác, vẫn nên chăm chỉ học một số kiến thức cơ bản, đừng nghĩ rằng khóc thút thít là có thể đổi trắng thay đen.”
Hàn Chỉ Đình bị dạy đời, hoàn toàn chết lặng.
Hơn nữa, đây cũng hoàn toàn xé rách bộ mặt giả dối của cô ta. Không phải là đang tố cáo với Ngôn Duy và Cổ phu nhân là cô đang cố ý hãm hại cô ta sao.
Phút chốc Hàn Chỉ Đình không còn mặt mũi nào, quay đầu chạy ra khỏi phòng bệnh.
Trương Diệu thấy Hàn Chỉ Đình chạy ra ngoài, tuy rằng biết rõ là Hàn Chỉ Đình cố ý tính kế Hạ An Nhiên nhưng vẫn nhanh chóng chạy đuổi theo.
Trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Cố Ngôn Duy, Hạ An
Nhiên, và người giúp việc đang đẩy xe lăn.
Cố Ngôn Duy vẫy tay, người giúp việc chủ động rời đi và đóng cửa lại.
Sau một lúc hai người im lặng không nói gì, vẻ mặt cố Ngôn Duy đau khổ mở miệng trước, “ Cảm ơn em giúp anh đuổi một phiền phức đi.”
Hạ An Nhiên cau mày, “ Nếu như anh không thích phương thức liên hôn này, thì nói rõ ràng với người nhà đi."
Huống hồ cho dù là xem mắt thì cũng phải tìm người đáng tin cậy chứ.
Nhưng người con gái vừa nãy, rõ ràng là không đáng tin cậy 100/100.
Cố Ngôn Duy tự cười giễu một tiếng, “ Nói cũng vô dụng, bọn họ nên sắp xếp vẫn sẽ sắp xếp
Con cháu của gia tộc lớn đều có việc thân bất do kỉ ( không tự nguyện).
Sau một lúc trầm mặc, Hạ An Nhiên chậm rãi mở miệng.
Lần này em tới đây là muốn xin lỗi anh...... là em với Lăng Mặc kéo anh vào chuyện này, làm hại anh bị thường. Nhưng có một chuyện, anh có quyền được biết. Vết thương trên người anh không phải là do Lăng Mặc cho người đánh, là có người muốn tính kế Cổ gia anh và Lăng Mặc, cốý vu khống cho Lăng Mặc
Cố Ngôn Duy đau khổ nhìn về phía Hạ An Nhiên,
Những sự thật này còn cóý nghĩa với anh sao?” Nhất thời Hạ An Nhiên nghẹn lời.
Cũng đã bị đánh rồi, sự thật dường như không còn quan trọng nữa. Biết được chân tướng, có thể quay về như lúc đầu không?
Cố Ngôn Duy lái xe lăn, ánh mắt nhìn đăm đăm, lại gần Hạ An Nhiên, Anh chỉ muốn biết, tại sao em từ chối 66 anh, rốt cuộc là có điểm nào không tốt?”
Lần trước Hạ An Nhiên cũng đã nói rõ.
Nhưng con người luôn có tính cố chấp, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ một số chuyện? Hạ An Nhiên: “ Bây giờ em chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp, những chuyện khác em chưa muốn nghĩ nhiều.”
Cố Ngôn Duy nói vô cùng kiên định, “ Anh nguyện ý đợi!” 66
Hạ An Nhiên: “Đây không phải là vấn đề đợi hay không
Cố Ngôn Duy nghe xong lời này, trong giọng nói mang theo giễu cợt, “ Là vấn đề thích hay không thích, đúng không?”
Hạ An Nhiên im lặng cúi đầu.
Cố Ngôn Duy không cam tâm hỏi, “ Vậy thì, em thích ai? Lăng Mặc sao?”
Hạ An Nhiên kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu giải thích, Anh nói linh tinh gì thế, em làm sao có thể thích Lăng Mặc quan hệ của em với anh ta, anh cũng biết mà, em chỉ là bởi vì một số sai sót ngẫu nhiên mới xung hỉ cho anh ta mà thôi.”
Cổ Ngôn Duy nhìn Hạ An Nhiên giải thích, đột nhiên trong lòng có chút đau.
Có lẽ cô chưa từng nhận ra, khi nhắc đến Lăng Mặc, cảm xúc của cô rõ ràng có kích động.
Nhưng khi nói chuyện với anh, lại rất bình tĩnh và kiểm ché. Tay Cổ Ngôn Duy không cam tâm nắm chặt lại.
Chính vào lúc này...
Cánh cửa phòng bệnh bị người ta nặng nề mở ra.
Trương Diệu hùng hổ chạy đến trước mặt Hạ An Nhiên, Tiểu tiền nhân không biết xấu hổ, vừa nãy là cô cố ý đúng không!”