Bạch Tư Vũ sau khi trở về phòng, cô làm một loạt động tác vệ sinh thân thể, liền nhanh chóng chui vào chăn..
Trên môi tủm tỉm nhớ đến cảnh mặn nồng buổi xế chiều mà hai má nóng ran.
Mọi thứ như một giấc mơ, bao nhiêu nốt nhạc lúc thăng lúc trầm, vừa khổ đau vừa hạnh phúc.
Sau khi hai người ân ái thỏa lòng nhớ nhung, Lục Hạo ôm cô vào lòng, anh tỉ tê kể cô nghe tất cả, anh đưa cô đến bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Anh nói anh không phải xuất thân từ giới xã hội đen nào cả, mà anh chính là cảnh sát, phải hi sinh tất cả nước mắt, thanh xuân còn cả tính mạng để vào vai một tam gia của thế giới ngầm gần mười năm qua.
Bạch Tư Vũ hé miệng chẳng khép lại được, bất ngờ thì dĩ nhiên không thể chối cãi, chỉ là từ lúc nghe tin Lục Hạo xảy ra chuyện cứ ngỡ đời nay hai người sẽ mãi mãi không gặp lại nhau.Bạch Tư Vũ hiểu rằng, dù anh là ai đi nữa, chỉ cần anh còn sống lành lặn xuất hiện trước mặt cô.Dù anh có là một tam gia, cả đời vùi chôn ở thế giới tăm tối này, Bạch Tư Vũ vẫn sẵn lòng bên cạnh cùng anh..
Nghe những lời từ miệng cô nói ra, trái tim Lục Hạo mềm nhũng anh hôn cô thật sâu giấu lấy tâm tình đang kích động của chính mình..
Chỉ là có một chuyện khiến Bạch Tư Vũ lưu tâm, đến tận bây giờ nghĩ đến trái tim như được tẩm mật, ngọt ngào đến từng tế bào..
Chính là Lục Hạo nói rằng từ bé anh đã biết cô, vì anh không ai khác chính là Trịnh Dương con trai duy nhất của Trịnh Uy, thật ra lúc anh nói đến cái tên này cô vô cùng mơ hồ, một thời kí ức tám tuổi của cô cũng vì đêm mưa kinh hoàng kia mà trở nên không rõ ràng với mọi thứ.
Anh kiên nhẫn nói với cô, lúc bé Ba cô thường đưa cô qua nhà anh chơi, có lần cô té ngã ngoài sân vườn. Anh đã bế cô ngồi lên thành hồ, băng lại vết thương cho cô, lúc đó anh chỉ cậu nhóc tròn mười bốn tuổi.Nhưng từ nhỏ Ba anh đã cho anh học xa nhà, nên thật ra anh và cô chỉ gặp nhau trên đầu ngón tay, nhóc con này quên anh là phải rồi..
Lúc anh gia nhập vào bang hội được hai năm thì nghe tin cả nhà Diệp Quốc Minh xảy ra chuyện.Trịnh Uy nói với anh rằng, dù làm bằng mọi cách anh phải tìm ra Diệp Nhã Đan..Không hiểu sao lần đầu gặp Bạch Tư Vũ anh đã bị thu hút, không phải vì cô quá đỗi xinh đẹp mà chính là ánh mắt quen thuộc khi cô nhìn anh.
Có điều gì đấy liên tục thúc đẩy anh phải tìm cách tiếp cận cô gái này..
Phải gọi là vô cùng may mắn, khi có kết quả điều tra cô quả nhiên là Diệp Nhã Đan.Nhưng anh lại giấu kết quả đó, không cho ba mình biết,anh sợ hãi, ba anh sẽ tìm cách đưa cô trở về.
Thế giới tăm tối này lại chỉ còn một mình anh,anh biết mình ích kỉ cố giữ chặt cô bên cạnh không cho ai chạm đến..
Cũng vì cô, mà nhiều lần anh phạm rất nhiều sai lầm, làm vỡ kế hoạch cơ mật cấp cao giao cho,bao nhiêu là rắc rối liên tục xảy ra..
Cho đến khi Kiến Trung bị ám sát do một phần sơ sẩy của anh ,vượt qua giới hạng cao nhất của Trịnh Uy .Ông quyết ra mặt gặp Bạch Tư Vũ, mặc anh ngăn cảng, ông vẫn kiên định cho cô biết rõ thân phận của chính mình, vẫn không nói ra thân phận thật sự của Lục Hạo.
Điều mà Trịnh Uy khá bất ngờ là khi ông hỏi cô có muốn trở về hay không, cô lại kiên định nói rằng muốn ở lại với Lục Hạo.
Ông không nghĩ tình yêu hai đứa trẻ lớn đến vậy, sâu sắc hơn những gì ông đã nghĩ. Trịnh Uy có cách nhìn khác về Bạch Tư Vũ, cũng chẳng rõ vì tình yêu làm lưu mờ lí trí hay lí do gì khác,nhưng ông thấy rõ sự can đảm, mà phẩm chất tốt đẹp này chẳng phải sao chép từ Diệp Quốc Minh hay sao..
Chỉ cần nghĩ đến những gì anh kể ngày hôm nay, Bạch Tư Vũ cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc..
Nhiều lúc khó tin nhưng cũng phải gật đầu thừa nhận rằng, duyên phận giữa người với người là sự thật.
Giữa bao nhiêu người trên thế gian này, gặp được nhau đã là một cái duyên nhưng để yêu nhau và bên nhau còn phụ thuộc vào số phận nữa, hầu hết ai cũng nghĩ như vậy đấy. Nhưng có điều nó lại trở thành cái cớ cho những đổ vỡ chia ly hận thù hay kể cả là sự viên mãn và hạnh phúc.
Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, bạn sẽ gặp, người thuộc về bạn, là anh ấy.
Người bạn yêu sâu đậm!