Lục Hạo đứng bên giường nhìn Bác Sĩ chữa trị cho A Nhất..
Sau khi lấy đạn ra, băng bó vết thương, Bác Sĩ nói với Lục Hạo.
- Anh ta mất máu khá nhiều Tôi vừa cầm máu,uống thuốc tịnh dưỡng một thời gian là ổn..
Lục Hạo gật đầu nói cảm ơn, rồi cho người đưa bác sĩ ra về..
La Chí bước đến gần Lục Hạo.
- Anh Hạo,Bạch Thiển ngày càng xem trời bằng vung,không từ thủ đoạn.
Lục Hạo gật đầu..
- Cứ để ông ta vùng vẫy một thời gian nữa thôi..
Anh ngưng một chút,nói tiếp.
- Khi nào cậu ta tỉnh lại, gọi Tôi..
La Chí gật đầu..
Lục Hạo không nấn ná quá lâu, quay lưng ra khỏi cửa..
Vừa ra ngoài đã thấy Bạch Tư Vũ đứng ngay cầu thang, hình như là chờ anh.
Nghe tiếng động bước chân,cô quay người nhìn thấy anh đi tới..
Cách cô chưa được nửa bước chân,anh hỏi.
- Chờ anh à?
Bạch Tư Vũ nhìn cánh cửa phía sau lưng anh,có chút lo lắng.
- A Nhất..Anh ta không sao chứ?
Lục Hạo nắm tay cô,vừa đi về phòng vừa nói.
- Ừ tỉnh dưỡng một thời gian sẽ không sao..
Hai người nắm tay nhau lên lầu, Bạch Tư Vũ ôm cánh tay anh..
- Lục Hạo, còn Trác Tư Sở thì sao.?
Lúc A Nhất gọi điện cho Lục Hạo có cô bên cạnh nên nghe rất rõ cuộc nói chuyện.
Lục Hạo dắt cô vào phòng đóng cửa lại, anh có chút trầm tư nắm tay cô ngồi xuống sopha..
- Bây giờ chúng ta chưa cứu được cô ấy, em yên tâm Trác Tư Sở bây giờ vẫn còn lợi dụng được,Bạch Thiển sẽ không ra tay với cô ta đâu..
Bạch Tư Vũ dựa vào lòng anh lẵng lặng nghe anh nói, cô hiểu được ý Lục Hạo..
Trác Cửu mới chết đây,nếu Trác Tư Sở tiếp tục xảy ra chuyện bang hội sẽ dậy sóng mà còn ảnh hưởng không nhỏ đến Bạch Thiển,ông ta không ngốc mà tự giết mình..
Không hiểu sao Bạch Tư Vũ lo lắng,cô ôm chặt lấy Lục Hạo, dịu giọng rầu rỉ..
- Lục Hạo,Bạch Thiển bây giờ không khác gì thú dữ khát máu,anh phải cẩn thận.
Cô ngẩng mặt nhìn anh,ánh mắt còn sáng hơn sao trên trời khiến Lục Hạo yêu thương..
Anh vuốt má cô cưng chiều..
- Ngốc quá,anh còn phải sống với em đến trăm tuổi chứ.Đừng suy nghĩ lung tung..
Biết anh luôn có cách trấn an cô, Bạch Tư Vũ gác lại âu lo, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh..
- Anh hứa đấy..
Lục Hạo đứng dậy bế cô lên.
- Đi ngủ thôi, còn thức là cái đầu nhỏ của em cứ nghĩ lung tung..
Bị anh trêu,Bạch Tư Vũ cười khẽ,quàng tay ôm cổ để anh bế vào phòng ngủ.
__________
Lúc A Nhất tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau, giờ phút này trong phòng anh ta vừa được bác sĩ khám lại tổng quát.
Bạch Tư Vũ cũng cùng Lục Hạo ngồi trong phòng đợi, vì khi A Nhất tỉnh dậy anh ta nói với La Chí rằng muốn gặp cả Lục Hạo và Bạch Tư Vũ.
Bác sĩ đi ra gật đầu nói với Lục Hạo.
- Tốt rồi,may mắn không sốt không cần đến bệnh viện, tịnh dưỡng tốt là được.
Lục Hạo gật đầu nhìn bác sĩ rời đi, anh nắm tay Bạch Tư Vũ đi vào.
La chí ngồi dựa lưng vào thành giường, sắc mặt khá kém nhưng xem như cũng đã vượt qua cửa tử.
A Nhất nhìn Lục Hạo, Bạch Tư Vũ còn có La Chí đứng sau lưng, giọng hơi khàn khàn.
- Anh Hạo, La Chí cám ơn hai người đã cứu Tôi, A Nhất Tôi nợ hai người một mạng.
Lục Hạo không xem nặng vấn đế ơn nghĩa, anh hỏi vào trọng điểm.
- Cậu muốn gặp Tôi và Tư Vũ chắc có vấn đề cần nói.
Vết thương trên người anh ta vẫn còn đau nhức,nhưng vẫn cố gắng không làm mất thời gian.
Lục Hạo thấy anh ta nhăn mặt, có chút khó khăn.
- Cậu chưa được khỏe,nghỉ ngơi khi khác nói cũng được..
- Không được,Anh Hạo Tôi không sao.
A Nhất lắc đầu hít thở sâu, trên khuôn mặt tràn ngập lo lắng còn có đau lòng.
- Anh Hạo cầu xin anh cứu lấy Tư Sở,cô ấy đang bị Bạch Thiển giam lỏng, đánh đập hành hạ chẳng biết cô ấy gắng gượng được bao lâu.Tôi cầu xin anh
Bạch Tư Vũ nhìn Lục Hạo, không nghĩ Trác Tư Sở hiện tại lại rơi vào tình huống thảm thương như thế này.
Hai người không lên tiếng nghe A Nhất nói tiếp.
- Trong tay cô ấy có bằng chứng tội phạm của Bạch Thiển, đêm qua chút nữa tôi đã lấy thành công chỉ tiếc là Bạch Thiển về kịp..
Anh ta nhìn qua Bạch Tư Vũ..
- Cô Bạch có phải bao năm qua cô luôn đi tìm kẻ giết chết ba mẹ mình đúng không?
👍👍👍⬅️⬅️⬅️