Hôm qua Trịnh Uy gọi điện cho cô,ông muốn cô đến Dạ Tình gây rối, làm cho Bạch Thiển và cha con Đằng Phương sẽ ra mâu thuẫn còn mục đích sâu xa hơn nữa cô không rõ, ông cũng không nói thêm mà vì ba cô ngày xưa cũng là cảnh sát hơn ai hết cô biết là cơ mật thì không thể hỏi thêm nên chỉ làm theo.
________________
Trong căn phòng thẩm vấn, bị ánh đèn chiếu vào mặt, sắc mặt Arthit xanh xao.
Ngày đó cùng Somcha ra sân bay quay lại Thái Lan, đều không ngờ vừa đến cổng kiểm soát vé để bị cảnh sát bắt lấy.
Còn bắt nguội không để lại một dấu vết.
Somcha cũng bị bắt giữ, con gái ông ta đang bị giam ở căn phòng khác..Arthit không ngờ rằng mọi chuyện mình làm phía cảnh sát đều nắm rõ chỉ là thả lỏng để muốn bắt trọn ổ mà thôi..
Cánh cửa phòng mở ra do ngược ánh đèn, Arthit chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn, một người ông ta có thể nhận ra đó là Lâm Diện, nhưng còn người đàn ông bên cạnh, chỉ khi người đó bước đến gần.Sắc mặt Arthit tái mét, miệng cũng không ngậm lại được..
Hai viên cảnh lập tức nghiêm nghị chào..
- Sếp Trịnh, Sếp Lâm.
Sếp Trịnh?
Đến khi Lục Hạo cùng Lâm Diện kéo ghế ngồi trước mặt ông ta,mà Arthit vẫn không tin được,bao năm qua bọn họ đều bị lừa..
- Chào ngài Arthit,ông ổn không?
Arthit run rẩy mấp máy hỏi...
- Lục Hạo? Cậu chưa chết sao...Cậu..cậu là cảnh sát..
Lâm Diện nhếch môi, Lục Hạo gật đầu vẫn dáng dấp cao ngạo lạnh lùng hằng ngày nhưng hiện tại Arthit phát hiện Lục Hạo bây giờ rất khác nếu ngày trước một Tam Gia ngang dọc trong giới hắc bang luôn mang bộ mặt khó đoán vô thường.Còn bây giờ lại là một cảnh sát chính trực gai góc đến đáng sợ.
- Tôi chưa chết, chắc làm các người thất vọng rồi.
Lục Hạo điềm nhiên trả lời.
Lâm Diện đứng dậy đi vòng ra sau lưng ông ta, hơi khom người nói vào tai ông ta âm điệu vừa nghe..
- Giới thiệu một chút,nếu ông không biết được xuất thân cậu ta, Tôi sợ ông chết sẽ không thể nhắm mắt..
Lâm Diện đi đến đứng bên cạnh Lục Hạo, thích thú nhìn sắc mặt vô cùng khó coi đến rỉ máu của Arthit..
- Xin giới thiệu đây là Trịnh Dương, đại úy của đội trinh sát phòng chống tội phạm quốc gia.
- Cái gì?...
Arthit hốt hoảng nhưng ngẫm nghĩ lại Lục Hạo ẩn mình quá tốt.Gần mười năm qua không một khe hở để lộ ra.
Lâm Diện cười khảy, đúng là Trịnh Dương đã sống trong vỏ bọc tam gia quá tốt.Nhiều lúc Lâm Diện còn không nhìn ra đó là Trịnh Dương mình đã từng quen biết.
Huống gì đám tội phạm này..
Lục Hạo lắc đầu không phí thời gian đùa cợt với ông ta.
- Arthit,nếu đã biết thân phận thật của Tôi thì ông rất rõ mọi bằng chứng phạm tội của Ông đã nằm trong tay Tôi. Thật ra mà nói thời gian qua Tôi khá dễ dãi với mấy người..À quên nói với Ông Mason cũng đã bị bắt, hắn ta đã khai tất cả..
Arthit dường như không ngồi vững nữa rồi, nhìn vẻ áp chế tội phạm từng câu từng chữ của Lục Hạo mà thần kinh của Ông ta căng hơn dây đàn.
Lâm Diện chỉ yên phận gác chân ngồi một bên xem kịch vui.
Mấy viên cảnh sát dùng hệ thống bên ngoài theo dõi tình hình, trong ánh mắt là sự ngưỡng mộ.
Có lẽ một số người nắm rõ,một số lại không,mười năm trước Lục Hạo đã là một trong những người có khả năng phân tích tâm lý tội phạm xuất sắc..
Mỗi khi anh vào tham chiến với tội phạm khác một trời một vực với Lâm Diện, anh điềm tĩnh Lâm Diện nóng nảy.
Bởi vì thế Lục Hạo mới sống sót được gần mười năm qua ở cái thế giới nồng súng bất cứ lúc nào cũng nổ ngay đầu..
👍👍👍⬅️⬅️⬅️⬅️