Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 54:




Đinh Tiểu Vĩ bị tài khoản ngân hàng của mình với một chuỗi đầy ắp những con số không hình dung nổi làm xúc động, quả thật khiến hắn suýt ngất xỉu. Sống gần nửa đời người, rốt cục hắn cũng biết cảm giác ngựa đi trong trời xuân là thế nào, trong khoảng thời gian ngắn gần đây nhìn Chu Cẩn Hành đặc biệt thấy thuận mắt.
Hai người vô cùng vui vẻ đi xem căn hộ.
Đinh Tiểu Vĩ đưa báu vật Chu Cẩn Hành đi xem qua từng phòng một lần, giải thích cho y phòng này tốt thế nào, vì sao mình lại chọn.
Chu Cẩn Hành cười không nói, chờ xong rồi mới mở lời: "Anh Đinh, em muốn có thêm thư phòng, phòng gym và phòng cho mấy đứa nhỏ nô đùa."
Đinh Tiểu Vĩ hơi sửng sốt, "Hả?"
"Thư phòng, phòng gym, và phòng để bọn trẻ chơi đùa, nếu có bể bơi thì càng tốt, anh nói có phải hay không?"
Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt: "Bồn tắm dài mét năm, tha hồ mà bơi."
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Anh Đinh, tầm nhìn của anh không tồi, căn hộ này tốt lắm nhưng em cảm thấy năm người sống chung vẫn hơi chật. Không bằng anh bỏ ra nhiều tiền hơn một chút, mua căn hộ lớn hơn, dù sao hiện tại anh cũng đang có tiền."
"Cậu nói nghe thật dễ dàng, hai trăm vạn rất nhiều, nếu mua ở đây có thể không có sẵn nhà, phòng hơi nhỏ cũng đâu có sao, có thể ở là được rồi...... A, không phải, cái gì mà năm người? Nhà này nhỏ, cậu lại còn nghĩ gì nữa, ai đồng ý cho cậu ở đây?"
Chu Cẩn Hành nháy mắt với hắn, "Anh, em, Linh Linh, Dập Dập và con của em, không phải năm người sao? Anh như thế nào mà vẫn ngượng ngùng thế, không nghĩ tới chuyện sống cùng em à?"
Đinh Tiểu Vĩ đáp: "Cậu đang lôi kéo tôi đấy à, có ý gì thế?"
Chu Cẩn Hành ôn nhu: "Anh Đinh, chúng ta sống với nhau không tốt sao, ngày nào em cũng chạy tới nhà anh, mệt chết đi được."
Đinh Tiểu Vĩ ngẫm lại, công việc bận rộn như vậy mà y còn chạy tới chạy lui, quả thực rất vất vả, hơn nữa hiện tại đang trong mùa mưa dầm, thời tiết quá tệ, lái xe cũng không an toàn. Hai người căn bản cũng đang trong trạng thái sống chung, nếu đã như vậy, không bằng...
Chu Cẩn Hành không ngừng kiên trì, "Chúng ta như bây giờ không phải tốt lắm sao. Anh Đinh, em chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn cùng anh và bọn trẻ."
Đinh Tiểu Vĩ không được tự nhiên: "Tôi cũng chưa nói không cho cậu ở... Ở đây cũng không thiếu cơm, cậu nếu thích,...... nếu thích thì cứ ở lại."
Chu Cẩn Hành bật cười, "Này, nếu thế thì anh còn thuê nhà làm gì? Em có vài căn hộ rất phù hợp."
Đinh Tiểu Vĩ khoát tay, "Tôi không thể sống ở nhà cậu được. Tôi cũng hơn ba mươi rồi, cũng không phải không thuê nổi cái nhà, tôi sẽ không ở nhà người khác." Đừng thấy hiện tại Chu Cẩn Hành đối tốt với hắn, người này một khi trở mặt, ai cũng ngăn không nổi, chút đạo lí ấy làm sao hắn có thể không hiểu. Nếu y ở nhà hắn, xảy ra chuyện gì còn có thể đuổi y đi được. Nhưng nếu hắn ở nhà y, hắn còn phải mang theo đứa nhỏ với đồ đạc, nếu bị đuổi thì sao, y có thể là người như vậy đấy.
Hắn tình nguyện sống ở căn hộ chật hẹp, còn hơn là để mình và con gái đi ăn nhờ ở đậu.
Chu Cẩn Hành nhướn mày, tâm tư mang hắn về của y bị nhìn ra rõ ràng, bèn buông tay nói: "Được, không ở nhà em, em sang tên cho anh là được rồi, vẫn là em ở nhà anh."
"Aiz, đừng thế, mẹ nó có phải cậu nuôi 2 đứa đâu, cứ như chỉ có tôi với cậu sống chung." Đinh Tiểu Vĩ không được tự nhiên, than thở: "Sớm biết vậy không đưa cậu đi nữa."
Chu Cẩn Hành vẫn nói: "Em bán cho anh là được chứ gì."
Đinh Tiểu Vĩ giật mình, nhìn y một cái.
"Anh có tiền không đầu tư, tiền sẽ không tự nhân lên được, chỉ ngày càng giảm đi thôi, không bằng đầu tư vào nhà đất đi, em bán với giá em mua ban đầu cho anh, thế nào?"
Đinh Tiểu Vĩ hơi do dự, cảm thấy nhà của y sẽ không rẻ, "Bao nhiêu?"
"Năm ngàn một căn hộ, ở ngay trung tâm thành phố."
Đinh Tiểu Vĩ thầm tính toán, cũng thật lãi a, bây giờ nhà ở trung tâm thành phố có thể lên tới một vạn năm, "Có bao nhiêu căn hộ?"
"Bốn trăm hai mươi."
Hắn bị dọa sợ, lại tính toán, nhịn không được nói: "Tôi vừa mới nhận được hai trăm vạn, tất cả gửi lại cho cậu, còn phải gửi thêm mười vạn, cậu, cậu mẹ nó lại có thể kinh doanh tiếp, thảo nào nhà các cậu giàu là phải." (Anh Đinh tính đúng rồi đấy, tui vừa lấy máy tính check lại:v)
Chu Cẩn Hành bị hắn làm cho bật cười: "Em tặng không anh không lấy, bán cho anh anh ngại đắt, anh muốn em làm thế nào bây giờ? Anh Đinh, em nhắc anh một điều, hai trăm vạn kia sang năm anh vẫn còn có thể nhận được, về sau hằng năm đều có, Chu gia gửi anh nhiều tiền như vậy là muốn hi vọng anh cung cấp điều kiện tốt nhất cho Dập Dập, mà không phải cho thằng bé một cái...... Đại khái là mười lăm mét vuông phòng ngủ."
Đinh Tiểu Vĩ nghe y nói vậy lập tức chột dạ, bèn tự kiểm điểm chính mình.
Cầm của người ta nhiều tiền như vậy, lại còn keo kiệt bủn xỉn, thật sự không nên. Chu Cẩn Hành nói đúng, chăm sóc đứa nhỏ cho thật tốt, sang năm vẫn còn có tiền, mua nhà đã là gì.
Hắn cắn răng, "Được, đưa tôi đi xem căn hộ của cậu đi."
Đến tối về nhà, Đinh Tiểu Vĩ phơi nắng cả một ngày rốt cuộc cũng hơi thanh tỉnh đôi chút.
Hai trăm vạn hắn gửi tiết kiệm còn chưa ấm chỗ, không đến một ngày đã cuốn theo Chu Cẩn Hành một nửa. Hắn mua của y một căn hộ vừa rộng vừa đẹp, hơn nữa lại còn đắt, sau đó y có thể ở lại, không có gì khác biệt. Bỗng nhiên hắn có loại cảm giác tiêu tiền như nước.
Nếu hắn không có lí trí mà nói rằng nửa còn lại dành sang năm sau thì sáu tháng cuối năm nay, việc ăn cơm của hắn cũng có thể sẽ thành vấn đề.
Hắn càng nghĩ càng muốn khóc, cảm thấy mình lại làm một việc ngu xuẩn.
Còn sĩ diện làm gì chứ. Có người nguyện ý tặng không, nhận là được, hắn lại còn ra vẻ, cái sĩ diện này của hắn đáng giá bao nhiêu tiền, có đáng 2,1 triệu không?
Lúc này Chu Cẩn Hành ghé sát lại, bỗng dưng hắn thấy mặt mũi y có chút dễ ghét. Đinh Tiểu Vĩ không định phản ứng lại, xoay người ngủ.
Chu Cẩn Hành cực kì gần sát người hắn, lầm bầm như đang tự nói chuyện với chính mình, "Cuối tuần này chúng ta đi chọn đồ nội thất nhé. Em gọi người thiết kế nội thất đi cùng, phòng của Dập Dập và Linh Linh nhất định phải thật đẹp...... Chúng ta sẽ mua một cái giường thật lớn, anh thích da hay gỗ, hay kim loại?"
Đinh Tiểu Vĩ chậm rãi quay người lại, "Da đi, tôi sợ mấy đứa nhỏ va vào."
Chu Cần Hành nhìn gương mặt hắn, ôn nhu cười, "Vậy thì da, đến cả chân giường cũng sẽ bọc da."
Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được bèn cười theo.
Sáng hôm sau vừa tỉnh giấc, hắn trước tiên gọi cho mẹ mình một cuộc.
Hắn nói rằng mình vừa cùng bạn vận chuyển vài đơn hàng, kiếm được một chút tiền nên sẽ gửi về nhà hai mươi vạn. Hắn sợ khiến mẹ sinh nghi, nếu không thì hắn đã về nhà mua cho cha mẹ một căn hộ tốt, thêm một cái ô tô nhỏ và vài đồ linh tinh.
Mẹ hắn nghe xong xúc động muốn khóc, nói rằng rốt cục đứa con cũng có tiền đồ.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng xúc động, sống hơn ba mươi năm cuối cùng cũng làm cho cha mẹ nở mày nở mặt, loại cảm giác này khỏi phải nói tốt thế nào.
Bởi vì còn muốn chọn thêm vài món đồ nội thất, sửa vài chỗ trong nhà nên cuối tháng mới dọn sang nhà mới. Hắn đặt cọc hơn nửa số tiền của mình, tuy rằng lòng đau như bị hút máu, nhưng chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này liền cảm thấy cũng đáng.
Hôm nay Đinh Tiểu Vĩ đang ở nhà xem TV thì chuông cửa vang lên.
Hắn còn tưởng là Chu Cẩn Hành, kết quả vừa mở cửa liền thấy, giật cả mình, một thằng nhóc đen sì đứng ở cửa cười lộ cả hàm răng trắng.
"Tiểu Chiêm?"
"Chú Đinh!" Chiêm Cập Vũ hào hứng hô một tiếng rồi nhào lên vồ lấy hắn.
Đinh Tiểu Vĩ không kịp phản ứng, suýt thì ngã ngửa xuống.
Thằng nhóc vì hưng phấn mà giọng nói thay đổi: "Chú Đinh, tôi đỗ đại học rồi! Tôi đỗ đại học rồi!"
Đinh Tiểu Vĩ nghĩ lại, trong khoảng thời gian này bọn học sinh cũng đã thi xong rồi. Gần đây hắn bận, quên mất chuyện của Chiêm Cập Vũ.
"Được, tốt lắm, Tiểu Chiêm, chúc mừng chúc mừng, nào vào đây. Cậu phơi nắng kiểu gì mà thành cái dạng này rồi, cứ như vừa mới từ châu Phi về." Đinh Tiểu Vĩ cười to đưa y vào nhà.
Tiểu Chiêm cười hì hì không ngừng, vừa nói vừa đi vào, "Sau khi thi xong tôi đi làm thuê, làm ở một quán thịt nướng gần bờ biển với mấy thằng bạn, tuy rằng vất vả nhưng làm một tháng được không ít tiền đâu. Ôi chú không biết đâu, ánh nắng mặt trời có hại thật nha. Chúng tôi mới làm có mấy ngày, phơi nắng đến tối ăn cũng chả ngon, buồn nôn kinh khủng, nhưng sau lại quen."
"Thi xong sao cậu không đi chơi đâu đấy, kiếm việc làm gì?"
Tiểu Chiêm ngượng ngùng lấy ra một bọc to trong túi, "Còn thiếu tiền chú...... Đây, hôm nay trả hết nợ, tôi cũng thoải mái hơn."
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ có chút cảm động. Chuyện đó cơ bản hắn đã quên, hơn nữa hiện tại hắn không thiếu mấy nghìn này. Nhưng nhân cách thằng nhóc này thực sự tốt, hắn cảm thấy mình đã không làm tổn thương y.
Đinh Tiểu Vĩ nhận phong thư, xoa xoa đầu y, "Tiểu tử này có tiền đồ. Dạo gần đây chú Đinh bận quá chưa liên lạc với cậu, là tôi sai, hôm nay tôi sẽ ăn mừng cùng cậu. Nói, muốn đi ăn chỗ nào, nhà hàng nào trong thành phố, cho cậu chọn."
Chiêm Cập Vũ chế nhạo nói: "Ngài đừng hào phóng, tôi đến đây chính là muốn ở nhà chú chơi, ở đây nói chuyện phiếm rất thoải mái, nóng thế này ra ngoài làm gì. Tôi có cái này" nói xong cầm gói to để lên trên bàn, "Mẹ tôi đến thăm, mang theo cả đống đồ ăn ngon. Nha, chú xem này, lần trước tôi có nói, đồ ăn vặt ở quê tôi cay chết chú, nhưng ngon lắm. Rượu tôi cũng mang theo, chú Đinh, hai ta hôm nay không say không về."
Đinh Tiểu Vĩ ha ha cười: "Được, không thành vấn đề, hôm nay hầu cậu tới cùng."
Chiêm Cập Vũ mới vừa đứng vững, bỗng nhiên "A" một tiếng.
Trong một góc nào đó của sô pha, hai đứa nhỏ một con chó đang đồng thời nhìn y.
Ánh mắt Linh Linh có vài phần nghi hoặc, dường như cảm thấy cái người đen nhẻm này rất quen, nhưng lại không thể nhận ra.
Chiêm Cập Vũ cao hứng dang tay, "Bảo bối Linh Linh của anh, không nhận ra anh nữa rồi hả."
Lúc này Linh Linh mới mừng rỡ đứng dậy, chạy về phía y.
Chiêm Cập Vũ vừa bế con bé lên đi vài vòng vừa hỏi: "Chú Đinh, thằng bé kia là con nhà ai vậy, cả con chó nữa."
"A, là, con của bạn, tôi giúp chăm sóc thằng bé......"
Nhất thời Đinh Tiểu Vĩ không biết giải thích với y như thế nào, tính toán chút nữa hai người uống say nói sau, miễn cho y hỏi đông hỏi tây. Hắn nói sang chuyện khác: "Cậu thi trường nào vậy, có tốt không? Trường ở đâu?"
Chiêm Cập Vũ không kiềm chế được sự hưng phấn, "Rất tốt, là đại học bách khoa XX."
"Hả? Cậu, cậu thi vào trường tốt như vậy! Tiểu Chiêm, được đấy!"
Chiêm Cập Vũ cười khà khà không ngừng, "Ghê không, một năm này tôi liều mạng vào việc học. Tôi đã nghĩ, tương lai tôi sẽ làm nên chuyện, xem thằng khốn kia còn dám khi dễ tôi nữa không......" Dường như nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt y lộ ra một tia hung ác, bất quá rất nhanh khôi phục lại, "Khoa kiến trúc của bọn họ tốt lắm, có thể đỗ vào đó, cả nhà tôi đều vô cùng phấn khích. Hơn nữa còn gần chú như vậy, bốn năm sau này tôi vẫn muốn thăm chú, chú đừng quên tôi nhé."
Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Tôi cũng vui thay cho cậu, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi."
Chiêm Cập Vũ lộ ra một nụ cười ngại ngùng, có chút vui sướng liếc mắt nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ nhủ thầm, không tốt rồi, thằng nhóc này còn chưa chết tâm? Rất không đúng, sao có thể lâu vậy được.
Chiêm Cập Vũ bày thức ăn ra như đang mở tiệc, đưa vào miệng Linh Linh một miếng khoai tây, con bé bị cay đến rụt lưỡi lại, kết quả nuốt xuống rồi còn muốn ăn nữa.
Dập Dập cũng lại gần, hai mắt đen tròn như hai quả nho dường như mang theo một chút chờ mong nhìn cái gì đó trên bàn, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại chẳng nói câu nào.
Chiêm Cập Vũ ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Dập Dập, "Cậu bé, tên là gì?"
"Gọi là Dập Dập." Đinh Tiểu Vĩ đáp: "Thằng bé không hay nói chuyện. Con chó tên Tiểu Bạch, là của nó."
Chiêm Cập Vũ sáp lại gần hắn, ngạc nhiên nói: "Chú Đinh xem này, màu da của chú với tôi cứ như không cùng một thế giới ý."
Đinh Tiểu Vĩ cúi đầu thấy vậy liền cười ha ha.
Hai người hàn huyên táu gẫu tình hình gần đây, qua lời nói Đinh Tiểu Vĩ cảm giác thằng nhóc Tiểu Chiêm này trưởng thành hơn lúc trước không ít, rốt cuộc cũng ra dáng người lớn, hắn rất hài lòng.
Đến giờ cơm tối, Đinh Tiểu Vĩ thấy tủ lạnh trống trơn bèn muốn ra ngoài mua đồ. Linh Linh kéo ống quần hắn nói rằng cũng muốn đi, con bé đòi đi khiến Dập Dập cũng muốn đi theo.
Đinh Tiểu Vĩ nói với Dập Dập: "Cháu đi thì được, không thể mang theo Tiểu Bạch, chút nữa chúng ta xách túi lớn túi nhỏ về, còn chỗ nào dắt nó theo?"
Dập Dập mím môi, "Cháu dắt nó nhé?"
Hắn cười đáp: "Cháu dắt nó hay là nó dắt cháu, cháu còn không nặng bằng nó đâu. Thôi được, đến tối cơm nước xong chú sẽ dẫn nó đi dạo, bây giờ chú ra ngoài mua đồ ăn rồi sẽ quay về ngay, được không?"
Dập Dập cuối cùng cũng khó xử gật đầu.
Hai người lớn dắt hai đứa trẻ ra ngoài mua đồ.
Hiện tại đang là lúc chạng vạng, sắc trời có chút tối, không khí xung quanh dính dớp ẩm ướt, quả thực khiến bọn họ cảm thấy như đang đứng ở trong phòng tắm hơi, mới đi được hai bước mồ hôi đã chảy xuống ròng ròng.
Bốn người đứng ở bên đường chờ đèn đỏ.
Đinh Tiểu Vĩ lau mồ hôi trên cổ, vô vọng dùng tay quạt một bên mặt. Đang quạt, đột nhiên theo dư quang có bóng người hướng phía bọn họ chạy tới.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, hai bóng người kia đã tới bên cạnh, một phát ôm lấy Dập Dập trong tay hắn rồi chạy ngay đi.
Sự tình chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, khiến Đinh Tiểu Vĩ cùng Chiêm Cập Vũ trợn tròn mắt.
Mấy người kia chạy được vài mét rồi hai người mới phản ứng lại, Đinh Tiểu Vĩ quát to một tiếng, nhanh chân đuổi theo.
Tiểu Chiêm vội vàng ôm lấy Linh Linhchạy theo phía sau.
Đinh Tiểu Vĩ sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn đã từng gặp qua cảnh tượng bắt cóc trẻ con trên đường, mấy người kia liệu có phải người ở đây không?
Hai người kia ôm thằng bé vòng vào một góc đường, Đinh Tiểu Vĩ liều mạng đuổi theo phía sau, chạy đến vừa lúc thấy bọn họ muốn đưa thằng bé lên xe.
Dập Dập òa khóc, thanh âm ấy khiến tim hắn giật nảy.
Đinh Tiểu Vĩ cảm giác bắp chân mình run lên tưởng như đang bay, lập tức bổ nhào vào người một người, nắm đấm hung hăng nện xuống thắt lưng gã.
Người nọ bị đau đành phải ngồi xổm xuống.
Rất nhanh hai người nữa từ trên xe bước ra bao vây Đinh Tiểu Vĩ, bắt đầu tay đấm chân đá.
Đinh Tiểu Vĩ kéo lấy cái người vừa bị đánh ngã kia, đánh đến đỏ mắt.
Thời tiết quá nóng, lại đang là giờ cơm chiều, người đi trên đường rất ít, ngẫu nhiên có vài người ngang qua vừa thấy cảnh tượng này cũng không dám lại gần.
Chiêm Cập Vũ chạy tới, buông Linh Linh ra rồi đi lên hỗ trợ, cùng đánh nhau với bốn người.
Hai người khó khăn chống lại bốn người, nhưng bốn người kia cũng không có lợi, trong khoảng thời gian lằng nhằng này, Đinh Tiểu Vĩ không cướp được thằng bé về, bọn họ cũng không rời đi được.
Đúng lúc này cửa xe bên ghế phó lái mở ra, Đinh Tiểu Vĩ mới chú ý trong xe còn người.
Trong tay người nọ cầm theo thứ gì đó chiếu thoáng qua đầu hắn, hắn lập tức trở nên mông lung, cảm giác trên đầu có máu nóng hầm hập chảy xuống hai bên má. Hắn mơ mơ màng màng nhìn về phía người kia, cảm thấy sao lại quen mắt đến vậy, hình như là... Giám đốc của hắn.
Người nọ mở miệng nói: "Đưa hắn đi cùng."
Có người bèn quăng hắn lên xe.
Tiểu Chiêm khàn khàn gào tên hắn.
Đinh Tiểu Vĩ vô lực hướng y xua tay, "Đưa Linh Linh chạy ngay đi." Dứt lời liền hôn mê bất tỉnh.
- --------------------
Mình nghỉ một thời gian ngắn thi đại học nhé mn, mình thi vào khoa giống bạn Tiểu Chiêm kia =))) Nhân tiện truyện cũng sắp kết thúc, bạn nào có biết bộ nào ngược tâm chưa ai edit thì cmt cho mình với nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.