Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 57:




Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy đầu óc choáng váng, một ý niệm liền xuất hiện trong đầu, mẹ đã biết chuyện.
Nhìn giọt nước mắt rơi xuống, tâm hắn như thu lại một chỗ, hắn thực sự có lỗi với mẹ. Hắn không biết trong mắt mẹ, chính hắn, đứa con trai của bà có phải giống như một kẻ biến thái không.
Đinh Tiểu Vĩ cúi mặt, ôm trán, không biết phải làm sao để đối mặt với cảnh tượng này.
Bà Đinh nghẹn ngào một lúc: " Mày cho mẹ một lời chắc chắn, về sau mày tính toán sẽ làm như thế nào?"
Đinh Tiểu Vĩ thở dài, hạ quyết tâm thật lớn rồi nói: " Mẹ, thật sự thì trừ bỏ việc không phải là phụ nữ thì... em ấy cái gì cũng tốt."
"Vô liêm sỉ! Mày có thể đưa y về nhà vào năm mới, rồi nói với mọi người đấy là vợ mới cưới của mày à?"
"Không đưa về chẳng phải là được rồi sao. Dù sao cưới vợ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mà con cũng không muốn cưới một người phụ nữ."
Bà Đinh hung hăng đánh vào tay hắn: "Còn già mồm!"
Đinh Tiểu Vĩ không nói gì, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ, nghĩ Chu Cẩn Hành bây giờ có phải đã ngủ say rồi hay không, có biết chính hắn bây giờ đang sứt đầu mẻ trán hay không, nhưng, hắn vẫn muốn tranh thủ thời gian giải thích với mẹ.
Bà Đinh xoa mắt, thở dài nhìn đứa con của mình, mệt mỏi nói: " Con đã hơn ba mươi tuổi, mẹ cũng khó mà nói được con, cũng không thể kiểm soát hành động của con. Thật ra mẹ đối với Tiểu Chu cũng có ấn tượng tốt, nếu hai đứa không phải đang có mối quan hệ như vậy, thì kì thật đó chính là một người đáng quý. Mẹ và cha con đã ngần này tuổi rồi, không thể chịu nổi kích động. Mẹ nói như này, nếu con thật sự vẫn muốn ở cùng y, thì hãy cùng y sống cho thật tốt, đừng có lại để mẹ nghe thêm về những chuyện tình lung tung của con, hôm nay như này hôm sau đã khác. Mẹ con cũng không phải bà lão hồ đồ, cũng biết xem TV, xem báo, người như thế đều là loại "loạn thất bát tao". Nếu mày là người như vậy, không thể cho Linh Linh một cuộc sống tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho mày."
Đinh Tiểu Vĩ kích động, ngẩng đầu: " Mẹ!"
"Mày đừng có vội cao hứng. Lần này may mắn là có mình mẹ tới, bố mày đã không biết thì hãy để ông ấy cả đời cũng không biết. Chúng ta tuy rằng chỉ là một gia đình bình thường nhưng cũng có mặt mũi của mình. Chuyện hai đứa không thể để cho người thân, bạn bè biết được"
Đinh Tiểu Vĩ kêu một tiếng: "Sẽ không, chuyện đó chẳng có gì để công khai cả."
"Mẹ thấy y ở cùng với Linh Linh rất tốt, Linh Linh cũng thực sự thích y, nên mẹ mới mắt nhắm mắt mở. Cũng không phải vì mày, mà là vì cháu gái của mẹ, cho nên mày đừng đắc ý, an an phận phận mà sống, để Linh Linh được lớn lên khỏe mạnh đó mới là điều quan trọng nhất."
"Con hiểu. Tiểu Chu đối với Linh Linh thật sự tốt. Hiện tại Linh Linh có thể chữa được bệnh cũng là bởi vì cậu ấy có quan hệ"
Bà Đinh cúi suy nghĩ, nhìn không ra cảm xúc, giống như thể bà đã chịu đả kích lớn. Mẹ hắn và hắn tính cách thật sự giống nhau, không thể che giấu được mọi thứ trong lòng, hắn có thể tưởng tượng ra được bà đã nỗ lực bao nhiêu để tỏ ra không để tâm đến. Đinh Tiểu Vĩ vừa lúng túng lại vừa cảm động.
"Được rồi, mày đã mệt mỏi cả ngày, cũng không cần phải nói chuyện này với Tiểu Chu, cứ để cậu ấy nghĩ mẹ vẫn chưa biết gì đi"
Sau khi bà vào phòng, Đinh Tiểu Vĩ cũng không thể ngủ được nữa.
Hắn đã nghĩ mẹ hắn sẽ làm náo loạn một trận, lại chưa bao giờ nghĩ tới rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trong sự bình tĩnh tới vậy. Là vì mẹ đối với hắn đã quá thất vọng hay bà đột nhiên hiểu ra?
Đinh Tiểu Vĩ cũng lười nghĩ nhiều, ít nhất đó cũng là một dấu hiệu tốt, hắn hẳn không nên vì thế mà thấy khó xử.
Hắn ngồi sô pha hút một điếu thuốc rồi đứng dậy, bước vào phòng ngủ.
Chu Cẩn Hành mở đèn ngủ mờ tối, hẵng còn đang ngủ say.
Đinh Tiểu Vĩ nhẹ nhàng đi vào, ngồi xuống cạnh y.
Đệm hơi lún xuống, Chu Cẩn Hành lập tức tỉnh dậy, híp mắt mỉm cười: " Để đèn sáng cho anh, biết ngay là anh nhớ em mà."
Đinh Tiểu Vĩ nhếch miệng cười: "Đến kiểm tra xem em có đái dầm không."
Chu Cẩn Hành vuốt ve đùi hắn: " Anh tới kiểm tra thật à?"
Đinh Tiểu Vĩ thực sự với tay vào, hướng tới nơi yếu ớt của y mà nhẹ nhàng nhéo một chút: "Vẫn tốt, còn khô."
Chu Cẩn Hành cũng không chịu yếu thế, thuật theo hướng đùi hắn, hướng tới bắp đùi mà sờ. Đinh Tiểu Vĩ nhanh tay bắt lấy: "Đừng gây rắc rối, mẹ còn ở đây"
Chu Cẩn Hành thấp giọng: "Mẹ anh đối với em ấn tượng cũng không tồi đi."
"Ừ, cũng không tệ, khen em rất nhiều."
"Còn nói gì không?"
Đinh Tiểu Vĩ nghĩ một chút: " Không nói gì."
Một thoáng do dự như vậy vẫn làm Chu Cẩn Hành thấy được, dưới ngọn đèn mờ ảo, mắt y thật sáng: " Thật sự?"
" Thật."
Chu Cẩn Hành nhướn mày, không hỏi nữa, mở chăn ra nói: "Vào đây ngủ đi."
"Tôi phải ra sô pha ngủ."
Chu Cẩn Hành mỉm cười, nheo mắt: "Anh muốn làm ở sô pha?"
"Biến đi, tư tưởng cậu thật xấu xa, tôi không thèm nói yêu đương với cậu."
Chu Cẩn Hành ôm lấy cổ hắn hôn một cái: "Đi đi, Tiểu Chiêm ngày mai muốn gặp anh."
" Tôi biết, tôi gọi điện cho nó, thằng nhóc chắc cũng khá sợ hãi."
" Phải, lo lắng đến độ phát khóc."
Đinh Tiểu Vĩ hỏi: "Em dọa thằng bé à?"
Chu Cẩn Hành khẽ cười: "Em không làm thế đâu."
Ngày hôm sau thấy Tiểu Chiêm, đứa nhỏ hai mắt vẫn còn hồng hồng, vội vàng ôm chầm lấy Đinh Tiểu Vĩ: "Chú Đinh, chú làm tôi sợ muốn chết."
Chu Cẩn Hành bước ba bước bỗng rút thành hai bước, mỉm cười, kéo cổ áo của Tiểu Chiêm đẩy ra xa: "Đừng lo lắng, anh ấy không sao."
Đứa nhỏ thiếu chút nữa là bị y kéo ngã, rất không vui vẻ nhìn y một cái. Nhưng thằng nhóc dường như đối với Chu Cẩn Hành có gì đó kiêng dè, không dám lỗ mãng, cũng không thích phản ứng lại.
Cậu quan tâm nhìn đầu Đinh Tiểu Vĩ: "Chú Đinh, bị vậy có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, đều không còn đau nữa rồi."
"Nếu chú cảm thấy chóng mặt thì nhất định phải đến bệnh viện nhé, không chừng bị xuất huyết não thì nguy hiểm lắm."
"Miệng quạ đen, chú Đinh của cậu vẫn còn rất khỏe."
Tiểu Chiêm ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Hai chúng ta vẫn còn chưa ăn cơm đâu."
"Hôm nay để cho em ấy làm, đến đây chú Đinh cùng cậu trò chuyện về việc lên đại học, cho cậu vài kinh nghiệm nhỏ, miễn cho bị mọi người khi dễ."
Tiểu Chiêm bĩu bĩu môi: " Tôi cũng sẽ làm, để tôi làm đi."
"Cậu đừng quan tâm, nào đến đây." Đinh Tiểu Vĩ gọi cậu đến sô pha.
Tiểu Chiêm mắt liếc Chu Cẩn Hành một cái: "Linh Linh đâu?"
"Cùng bà nội ra ngoài rồi."
"A, mẹ chú đến đây hả?"
" Ừ, qua đây từ hai ngày trước."
Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Đối với những câu hỏi của Tiểu Chiêm ai là người trói hắn đi, mục đích là gì, Tiểu Vĩ đều trả lời rất mơ hồ. Vì thường xuyên qua lại với Đinh Tiểu Vĩ, Tiểu Chiêm cũng hiểu được nên không tiếp tục truy hỏi nữa.
Buổi tối ba người cùng ăn cơm.
Tiểu Chiêm vừa vào bàn, Chu Cẩn Hành liền đưa cho thằng bé chén canh gà, canh gà màu vàng cam, hành lá xanh biếc rải lên trên, nhìn không chỉ đẹp mắt mà mùi hương cũng thật mê người.
Chu Cẩn Hành cười nói: "Uống đi."
Tiểu Chiêm không chờ nữa, vội vàng đưa thìa canh lên miệng, sau đó "wow" một tiếng rồi kêu lên: "A, nóng quá!", mặt nhăn lại, lè lưỡi ra như cún con.
Chu Cẩn Hành "Ồ" một tiếng "Sao lại không cẩn thận thế, canh vừa nấu xong đương nhiên vẫn còn rất nóng."
Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt nhìn Chu Cẩn Hành, nhanh chóng đứng dậy rót cho thằng nhóc một cốc nước lạnh.
Tiểu Chiêm có thể không cảm giác được, nhưng Đinh Tiểu Vĩ lại hiểu được. Chu Cẩn Hành là người cẩn thận đến mức nào, làm sao có thể sơ suất như thế.
Chu Cẩn Hành nở nụ cười tao nhã, chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói với Tiểu Chiêm: "Uống nước cho mát, lần sau đừng ăn vội như vậy, cũng có phải là đồ hiếm đâu."
Mặt Tiểu Chiêm đỏ ửng.
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy Chu Cẩn Hành bắt nạt một đứa nhỏ là việc đặc biệt tồi tệ, liền bí mật đạp y một cái dưới gầm bàn.
( Tác giả lại có điều muốn nói: Chuẩn bị viết một bộ mới cường cường, công thụ cũng không phải tốt đẹp gì)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.