Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 9:




Linh Linh thức dậy sau giấc ngủ trưa liền quấn lấy ba ba đi mua cặp sách.
Đinh Tiểu Vĩ tắm rửa qua rồi dẫn hai người ra ngoài.
Tâm tình cô bé đặc biệt tốt, dọc đường đi cứ nhảy nhót làm Đinh Tiểu Vĩ không dám rời mắt, sợ con bé chạy ra ngoài đường.
Gần nhà họ có một cửa hàng lớn, ba người tản ra đi vào.
Tiểu Linh Linh hưng phấn mà chạy loạn, lúc thì nhìn cái này, lúc lại sờ cái kia, cuối cùng chỉ vào một cái cặp sách màu hồng phấn, đôi mắt đầy mong đợi nhìn ba ba.
Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Linh Linh thích cừu xinh đẹp à?"
Tiểu Linh Linh gật đầu.
"Được rồi, mua cho con."
Đinh Tiểu Vĩ trả tiền, trong lúc đó Chu Cẩn Hành giúp Linh Linh đeo cặp sách lên lưng, con bé vui đến nhảy nhót, y ôm con bé lên mà cười: "Linh Linh thật xinh xắn."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn con gái mình mặt mày hớn hở, lòng có chút cay cay.
Trước kia khi chưa ly hôn, một nhà ba người cơm nước xong xuôi, không còn việc gì sẽ tới đây đi dạo. Nhưng sau khi vợ bỏ đi, bọn họ rốt cuộc không tới nữa. Hắn không rõ Linh Linh có nhớ chuyện trước kia không, thế nhưng hắn rõ ràng nhìn ra được, từ lúc Chu Cẩn Hành ở lại nhà hắn, so với trước kia Linh Linh đã cởi mở hơn nhiều.
Như lời Chu Cẩn Hành nói, bọn họ càng ngày càng giống một nhà ba người.
Đinh Tiểu Vĩ bỗng nhiên cảm thấy con gái yêu của mình có chút thua thiệt, khó mà hào phóng một lần, hắn mua cho con bé một bộ quần áo mới.
Mua xong rồi, Đinh Tiểu Vĩ nhìn nhìn Chu Cẩn Hành, trên người y mặc toàn hàng vỉa hè của hắn, sao có thể nhìn vừa mắt được.
Hắn giật nhẹ ống tay áo Chu Cẩn Hành, "Đi, mua cho cậu hai bộ quần áo."
Chu Cẩn Hành ngẩn người, cười nói: "Không cần, anh mua đi, anh còn phải đi làm."
Đinh Tiểu Vĩ tùy tiện nói: "Tôi không sao cả, hai bộ thay qua lại được rồi, công ty bọn tôi ai cũng quen như thế. Đi nào, cậu mặc quần áo của tôi hơi chật."
Nói xong hắn kiên quyết kéo Chu Cẩn Hành vào khu đồ nam.
Chu Cẩn Hành vừa bước vào, nhân viên nữ phía sau xông tới, đem từng bộ quần áo ướm trước người y, khoa tay múa chân sau đó kết luận "Ngài mặc cái gì cũng đẹp, ngài hãy thử hết đi."
Lúc Chu Cẩn Hành bị đẩy vào phòng thay đồ, Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu trộm xem giá, vừa thấy liền khí huyết cuồn cuộn dâng trào.
Thế nào mà loại vải này lại đắt như vậy, trong lòng Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu chửi mẹ nó.
Chu Cẩn Hành rất nhanh đã thay đồ đi ra.
Kì thật cũng chỉ là thương hiệu phổ thông, nhưng mặc trên người y cứ như đang chuẩn bị lên TV vậy, Đinh Tiểu Vĩ sửng sốt nhìn.
Đinh Tiểu Vĩ xoa đầu Tiểu Linh Linh, "Con gái, con xem chú Chu đẹp trai không?"
Tiểu Linh Linh gật đầu rất mạnh.
Đinh Tiểu Vĩ len lén cầm máu cho tim mình, "Được rồi, mua."
Chu Cẩn Hành bất đắc dĩ nói: "Không cần, quần áo đủ mặc là được."
Đinh Tiểu Vĩ cắn răng: "Đừng dài dòng, vài bộ quần áo anh Đinh vẫn mua được, cậu mặc bộ này đi, đưa cho cô gái kia đóng gói."
Đi dạo một chuyến hơn hai giờ, Đinh Tiểu Vĩ tính toán, tiêu hơn nửa tháng tiền lương, thật sự rất đau lòng.
Thế nhưng hắn ngẫm lại, đúng ra tiền này cũng phải tiêu, không nói đến biểu hiện của Chu Cẩn Hành ở nhà hắn rất tốt, cũng không nói đến mối quan hệ mông lung của hai người, mà là người kia đã cho hắn cái nhẫn to lấp lánh rồi, hắn cũng hơi quá keo kiệt.
Nói đến nhẫn, Đinh Tiểu Vĩ mới nhớ mình còn chưa đem đi giám định.
Khoảng thời gian trước kia hoặc là vội công tác, hoặc là vội lấy lòng thư kí Lưu, hắn đã sớm quên đi. Hơn nữa chủ yếu do lần trước tìm được nơi giám định ở khá xa, hắn lái xe cũng không thuận lợi. Bất quá hắn quyết định cuối tuần đi làm sẽ tìm một cơ hội để xem, có thể bán bao nhiêu cũng được. Tuy tạm thời hắn không thiếu tiền, nhưng suy xét đến việc biết đâu Chu Cẩn Hành muốn ở lại lâu dài, không thể không chừa chút tiền dự phòng.
Trên đường về nhà, trời đã hơi tối rồi.
Chu Cẩn Hành hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Tiện đường đi siêu thị mua chút đồ ăn."
Đinh Tiểu Vĩ hỏi Linh Linh, "Con gái, muốn ăn gì nào?"
Linh Linh khua tay ra dấu, hưng phấn mà nhìn hắn.
"Muốn ăn lẩu à, đi. Vừa lúc trời cũng hơi lạnh, đổi mùa dễ cảm mạo, chúng ta ăn lẩu cho ấm người."
Ba người ra siêu thị mua hai túi to đồ ăn cùng vật dụng hàng ngày. Trên đường về nhà, Đinh Tiểu Vĩ cùng Chu Cẩn Hành một tay xách túi, tay còn lại đều nắm chặt tay Linh Linh.
Linh Linh vui vẻ đeo cặp mới, kéo tay hai người đi trên đường chơi đánh đu.
Đinh Tiểu Vĩ phối hợp cùng Chu Cẩn Hành kéo tay con bé, khiến con bé trong chốc lát lên cao rồi lại đu xuống thấp, cô nương mừng rỡ cười không khép miệng được.
Đinh Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn Chu Cẩn Hành, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, hai người nhìn nhau cười, hắn cảm thấy trong lòng mình ấm áp hẳn lên.
Nhịn không được lại nghĩ về vợ cũ. Con bé hồi nhỏ cũng thích chơi như vậy, nhưng mẹ con bé vóc người nhỏ nhắn, cũng chẳng hăng hái, phối hợp với hắn không được. Đâu giống Chu Cẩn Hành, chiều cao so với hắn không quá sai biệt, lại có sức lực, hợp tác cùng hắn tốt như vậy.
Cũng không biết hắn làm sao mà lấy Chu Cẩn Hành so sánh cùng vợ trước của mình, hơn nữa mỗi lần so đều kết luận rằng Chu Cẩn Hành ngoài việc không phải con gái thì cái gì cũng hơn vợ hắn.
Hắn cảm thấy không đúng lắm, quan trọng là mỗi lần so sánh xong lại không kiềm chế được mà vui vẻ một hồi.
Trước kia hắn tưởng tượng mình ở cùng với đàn ông, tuyệt đối bất khả tư nghị (khó tin), nhưng hiện tại hắn nghĩ, câu nệ chuyện giới tính mà bỏ qua một người bạn hoàn mĩ hợp ý mình như vậy, chắc chắc là lợi bất cập hại.
Đinh Tiểu vĩ đột nhiên cảm thấy lòng mình vẫn luôn căng chặt đã thả lỏng ra rất nhiều.
Con mẹ nó, thích ai thì thích, đồng tính thì đồng tính, đóng cửa lại sinh hoạt chuyện ấy, thống khoái khó chịu chỉ có mình biết, quan trọng nhất vấn là bản thân thấy thoải mái, ai quan tâm người khác nói gì.
Hắn nghĩ mình có thể cùng Chu Cẩn Hành ở với nhau, không chừng một ngày nào đó hắn có thể đè y. Hơn nữa chỉ cần vượt qua khúc mắc trong lòng mình, cái chuyện kia cũng khá thoải mái, hắn không tìm ra lí do đuổi Chu Cẩn Hành đi.
Một nhà ba người trở về nhà, Chu Cẩn Hành vội vàng chuẩn bị lẩu, Đinh Tiểu Vĩ ở bên cạnh giúp y. Tiểu Linh Linh thay quần áo, chạy ra bếp khoe với bọn hắn, chờ hắn khen rồi lại vui sướng chạy về phòng đổi bộ khác.
Tác phong của Chu Cẩn Hành rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau nồi nước đã sôi lăn tăn, nhất thời làm căn phòng tràn ngập mùi hương. Bọn họ ăn cơm trên bàn, một bàn đầy bát đĩa thơm phức, bên trong đựng đầy thức ăn đủ màu sắc như những đóa hoa.
Ba người vây quanh nồi lẩu nóng, ăn vô cùng sôi nổi.
Hiện giờ thời tiết dần lạnh, mặt trời đã lặn, trên đường người qua lại cũng không còn nhiều, cảnh vật ngoài cửa sổ có phần đìu hiu.
Lúc này ngồi ngốc trong nhà, vây quanh cái bàn thức ăn ấm áp cùng người thân ăn một nồi nẩu nóng hầm hập, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là một sự hưởng thụ vô cùng.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn Chu Cẩn Hành đang dùng ngôn ngữ đơn giản của người câm điếc mà y mới học cùng Linh Linh nói chuyện, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho con bé, lòng hắn mềm ra.
Hắn lăn lộn muốn tìm một người phụ nữ, cũng bất quá chỉ mong đến một ngày như hôm nay.
Hắn phát hiện, kì thật mình đã có rồi.
Dỗ Linh Linh ngủ, hai người thu dọn một hồi rồi cũng đến lúc lên giường.
Chỉ là Đinh Tiểu Vĩ nhìn cái giường giữa phòng, vốn dĩ muốn tập thành thói quen cùng chung chăn gối, nay bởi vì tâm tình thay đổi, hắn bắt đầu thấy hơi xấu hổ.
Chu Cẩn Hành vẫn tự nhiên như thường, cầm máy sấy sấy tóc cho hắn.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn đồng hồ trên tường, từ chối mà nói: "Không cần, kệ nó tự khô đi, cậu không biết máy sấy có phóng xạ, tôi không thích dùng. Cậu ngủ trước, tôi chờ tóc khô rồi ngủ sau."
Chu Cẩn Hành nói: "Muộn thế này, mai anh còn phải dậy sớm đi làm, sấy một lần cũng không sao, lại đây tôi sấy cho anh."
Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu, muốn đi ra ngoài, "Tôi uống nước, cậu ngủ trước đi."
Chu Cẩn Hành không nói gì, đi vòng một cái tới cửa, chắn trước mặt hắn.
Đinh Tiểu Vĩ nói: "Sao vậy?"
Chu Cẩn Hành tùy tiện đặt máy sấy lên bàn, cười như không cười: "Anh đây là muốn trốn tránh tôi ư?"
Đinh Tiểu vĩ hơi ngượng ngùng, "Tôi trốn cậu cái gì......"
Chu Cẩn Hành cầm máy sấy tóc lên, "Làm khô tóc đã, ngủ sớm một chút." Trong giọng nói mang theo vài phần khí thế không dễ phản bác, không biết Đinh Tiểu Vĩ thế nào mà đã bị y kéo trở lại phòng.
Ngón tay Chu Cẩn Hành thon dài, xoa đi xoa lại mái tóc ngắn ngủn của hắn, lòng bàn tay lơ đãng xẹt qua tai rồi cổ hắn, làm hắn cảm thấy nóng bừng. Hắn cũng không rõ mình làm sao, đột nhiên giống như mấy tiểu tử mới biết yêu, đối với y đang ở gần có vài phần nơm nớp lo sợ.
Tiếng máy sấy ngừng lại, Chu Cẩn Hành mang theo hơi ấm nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ như đang có trận chiến, ngoài mặt hắn giả vờ bình tĩnh mắng: "Con mẹ nó, cậu không phải muốn tôi đi ngủ sớm à?"
Âm thanh cười nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, "Tôi không cho anh ngủ a~"
Chu Cẩn Hành ôm lấy bả vai hắn, hai người cùng ngã xuống giường. Y vòng tay qua eo Đinh Tiểu Vĩ, hai lồng ngực nóng hổi dính sát vào nhau, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ hắn.
Đinh Tiểu Vĩ cầm tay y đẩy ra, "Hai thằng đàn ông ngủ như thế, cậu không khó chịu nhưng tôi không quen, đừng như thế."
Tuy rằng nhìn qua điềm tĩnh nhưng tim hắn đang đập rất nhanh, cũng không biết có phải lâu lắm không cùng người khác thân mật hay không, nhất thời khẩn trương đến nỗi chân tay không biết để chỗ nào.
Chu Cẩn Hành hòa nhã nói: "Anh Đinh, tôi thích như vậy."
Khí thế của Đinh Tiểu Vĩ lập tức suy giảm.
Kì thật hắn không chịu nổi sự yếu đuối của người khác. Thường thường thì thái độ của Chu Cẩn Hành ôn hòa, cũng không hay khước từ gì cả, tiếc cho một thân thể đầy sức lực của y, đánh Chu Cẩn Hành khẳng định y vẫn tức giận một cách yếu ớt, làm cho tính tình của hắn không phát tiết nổi, chỉ có thể nói nhẹ với y.
Đinh Tiểu Vĩ thở dài, vẫn không được tự nhiên mà dịch người về trước, Chu Cẩn Hành đột ngột ôm chặt, "Anh đừng lộn xộn, ngủ ngon."
Đinh Tiểu Vĩ tức đến trợn trắng mắt, ai mới là người không cho hắn ngủ chứ.
Chu Cẩn Hành cũng giỏi thật, như thế mà cũng thản nhiên tự đắc ngủ được, y ôm Đinh Tiểu Vĩ, trong chốc lát nhịp thở liền trầm xuống.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ có chút khó chịu, cảm thấy người kia ngủ ngon như vậy, mình lại thất thường, cũng quá ngu ngốc. Hắn sẽ không thừa nhận, vừa rồi hắn đã chờ mong phát sinh chuyện gì đó.
Không thể trách hắn háo sắc được, chủ yếu là do trống vắng quá, nếm được tí ngon ngọt từ Chu Cẩn Hành, không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Đinh Tiểu Vĩ nghe tiếng hít thở đều đều phía sau, lặng lẽ khép đùi mình lại.
Bất quá sau hai ngày nghỉ ngắn ngủi, Đinh Tiểu Vĩ quay trở lại công ty, cảm thấy dường như mọi thứ đã thay đổi.
Hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện cá nhân của hắn cũng biến đổi hoàn toàn, làm hắn mỗi khi ngẫm lại đều cảm thấy như đang mơ. Đặc biệt là ở công ty, trên mặt thư kí Lưu vẫn còn có vài phần xấu hổ, hắn liền cảm thán xã hội này đúng là rất không bình thường, cư nhiên đem hắn từ một người đàn ông chính hiệu, chèn ép thành đồng tính luyến ái.
Có vẻ như thư kí Lưu rất hối hận sau chuyện uống rượu lỡ mồm lần đó, nhìn thấy Đinh Tiểu Vĩ bèn chủ động chào hỏi.
Đinh Đinh Tiểu Vĩ cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, nhìn thấy cô cũng ngại ngùng chào hỏi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu liền đi trêu chọc mấy em gái thực tập mới tới công ty.
Thư kí Lưu nhìn Đinh Tiểu Vĩ không để ý bộ dạng chút nào, trong lòng có vài phần khó hiểu cùng khó chịu, cũng không nói được là loại cảm giác gì. Nhìn Đinh Tiểu Vĩ đứng nghiêng người, chân dài cao ráo cong người, nhịn không được lại ngắm nhiều thêm một lúc, trong lòng có chút buồn bã mất mát.
Ở công ty làm đến giữa trưa, giám đốc không biết phát điên cái gì, muốn đổi phòng để đồ thành phòng pha trà, thấy Đinh Tiểu Vĩ nhàn rỗi liền bắt hắn cùng vài người khác dọn đồ.
Mấy người kia thu thập đồ vật bên trong, Đinh Tiểu Vĩ cầm lấy cờ lê sửa vòi nước.
Vòi nước này không biết đã để bao lâu, gỉ kinh khủng, hắn mân mê nửa ngày mới mở ra được, không biết có bị hắn nới lỏng quá hay không mà bỗng nhiên một đợt nước đỏ lòm trộn lẫn gỉ sắt phun lên người hắn.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh bị hắn làm cho giật mình, vừa đưa khăn giấy cho hắn vừa không nhịn được mà cười ha ha.
Giám đốc nhìn hắn như vậy cũng buồn cười, cho phép hắn chạy nhanh về nhà tắm rửa thay quần áo.
Đinh Tiểu Vĩ tự thấy mình xui xẻo, chán nản ngồi xe giám đốc về nhà.
Vừa về đến nhà liền nghe được bên trong truyền ra tiếng động, còn có tiếng người qua lại.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cả kinh, ngay sau đó nghe ra âm thanh trầm thấp, là giọng Chu Cẩn Hành, lúc này mới yên lòng mà dùng chìa mở cửa.
Trong nhà, hai người nghe được tiếng mở cửa đều ngây ngẩn cả người, đồng thời cùng nhìn về phía đó.
Đinh Tiểu Vĩ mở cửa nhìn vào, người đàn ông trung niên đang đứng thẳng kia có chút quen mắt, nghĩ kĩ lại hình như đã gặp qua, là nhân viên bảo hiểm.
Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày nói thầm: "Vẫn chưa từ bỏ à, công ty các người thiếu tiền nhà nghèo như chúng tôi sao?"
Sắc mặt Chu Cẩn Hành không tốt lắm, tựa hồ vừa rồi cảm xúc có hơi không ổn định, thấy Đinh Tiểu Vĩ trở về mới cố gắng kiềm chế, che đi văn kiện trên bàn, không để lộ ra một dấu vết nào, cười nói: "Hôm nay sao anh lại về nhà giờ này?"
Đinh Tiểu Vĩ chỉ chỉ người mình, "Sửa vòi nước, bắn lên một đống nước lẫn gỉ, tởm chết mất." Nói rồi đang định đóng cửa, đột nhiên nhớ tới nhân viên bảo hiểm kia, liền cố ý mở cửa, "Tôi nói với ngài, buôn bán thì phải ngươi tình ta nguyện, chúng ta thấy không cần thiết, anh đến đây không biết bao nhiêu lần chúng tôi cũng sẽ không trả tiền, xong rồi thì đi đi." Bất luận kẻ nào thấy trong nhà mình tự dưng xuất hiện người lạ đều ít nhiều sẽ cảm thấy không vui.
Người trung niên kia làm như rất có phép tắc, vội vàng thu thập văn kiện trên bàn, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh nói: "Quấy rầy rồi." Gã quay đầu liếc nhìn Chu Cẩn Hành một cái rồi vội vàng đi ra.
Đinh Tiểu Vĩ đóng cửa lại, trong lòng có chút hoài nghi, cảm thấy tướng mạo người này đàng hoàng, quần áo không tầm thường, nhìn không giống nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm, hơn nữa âm thanh vừa rồi hắn nghe ở ngoài là sao? Hắn không khỏi có chút nghi ngờ mà liếc mắt nhìn Chu Cẩn Hành, vừa định mở miệng thì Chu Cẩn Hành đã giành nói trước:" Ăn cơm chưa, có đói không?"
Đinh Tiểu Vĩ nói: "Ăn qua ở công ty rồi. Người kia là sao? Hai người ầm ĩ cái gì? Gã đó là người bán bảo hiểm thật ư?"
Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng bâng quơ: "Ừ, gã tới không phải mới một lần hai lần, chỉ là toàn vào lúc anh đi làm. Gã nói chuyện dễ gây kích động, chúng tôi không cãi nhau, vừa rồi tôi bảo gã sau này đừng tới nữa."
Đinh Tiểu Vĩ "Chậc" một tiếng, "Cậu cũng nói quá nhẹ nhàng đi, lẽ ra đừng mở cửa cho gã là được, về sau gã lại đến cứ coi như không có nhà, không cho gã vào là được rồi, cậu khách khí với gã làm gì."
Chu Cẩn Hành mỉm cười gật đầu, sờ sờ mái tóc hắn còn chưa gội, "Mau đi tắm, đừng để cảm lạnh."
Đinh Tiểu Vĩ đáp lại, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Chu Cẩn Hành đã nằm trên giường.
Đinh Tiểu Vĩ vừa lau tóc vừa nói, "Aiz, khi nào thì cậu mới có thói quen ngủ trưa chứ."
Chu Cẩn Hành hàm hồ mà lên tiếng, "Ừ, dù sao cũng chẳng có việc gì."
Đinh Tiểu Vĩ ngồi lên giường, "Vừa rồi người kia trông không giống nhân viên bảo hiểm, giống chủ tịch gì đó, rất có dáng vẻ ấy."
Chu Cẩn Hành dường như không muốn nói nhiều, y không nói nữa.
"Này, gã nói với cậu cái gì, rất có thể lừa đảo nha, cả hai lần tôi đều thấy gã mặc tây trang đeo giầy da, vừa nhìn còn tưởng người nổi tiếng, không nghĩ cư nhiên lại là......" Hắn còn chưa nói xong đã dừng lại.
Bàn tay Chu Cẩn Hành luồn vào trong áo hắn, vuốt xương sống sau lưng, chậm rãi vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Đinh Tiểu Vĩ quay đầu lại nhìn y, phát hiện Chu Cẩn Hành đã ngồi dậy, mặt kề sát hắn, hắn vừa quay đầu lại đã bị ngậm lấy môi.
Đinh Tiểu Vĩ không kịp phản ứng đã bị Chu Cẩn Hành áp lên giường, tùy ý hôn môi.
Hắn thật không nghĩ ban ngày ban mặt mà y có thể thú tính quá mức như thế, tối qua y đã làm gì chứ.
Hắn đẩy Chu Cẩn Hành ra, "Làm gì thế, tôi còn phải về công ty làm việc."
Chu Cẩn Hành nở nụ cười, "Khó có lúc anh về nhà, cũng hiếm khi có dịp Linh Linh không ở nhà, nhân cơ hội này thân thiết một chút không tốt sao."
Đinh Tiểu Vĩ mặt đỏ lên, "Này này, ban ngày ban mặt..."
Còn chưa dứt câu, Chu Cẩn Hành đã một lần nữa chặn miệng hắn, dùng tay cởi quần hắn ra.
-------
Lời người edit: tuần trước mình năng suất ghê 2 ngày 1 chương liên tục từ chương 6->9 =)) 1 chương khá dài, các bạn cũng biết đấy T.T mai mình vào năm học rồi, sẽ cố tiến độ trung bình 1 tuần/chương (cơ mà khả năng chương sau có H nhỉ, tui cũng hóng =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.