Mặc Vũ Phong ngồi trên ghế, đăm chiêu nhìn về phía cửa kính to lớn, thành phố hôm nay trông thật phồn hoa. Nhưng tình cảnh hiện tại hắn lại không thấy như thế, trường hợp của thư kí khi nãy không phải lần đầu, hắn sớm đã mệt mỏi với những phụ nữ đam mê tiền tài và danh vọng.
Nhưng kết cục của bọn họ sẽ rất thảm nếu muốn quyến rũ anh, trèo cao thì ngã đau thôi.
Minh Hoàng ngồi trên sô pha, lấy cái máy tính ra mà gõ gõ, như thường lệ hắn đang tìm thư kí mới cho Vũ Phong, một ngày mà không có thư kí thì mọi thứ sẽ rối mù vì công việc của Vũ Phong rất nhiều, nhưng thật ra có cũng được không có cũng không sao, tuy vậy để chắc ăn thì vẫn cần thư kí, còn có những công việc quan trọng Vũ Phong không đi được thì phải cần thư kí đi thay.
- Cậu làm thư kí luôn không được à?
Vũ Phong cau mày nhìn Minh Hoàng, cậu ta thở dài lớn tiếng.
- Cậu có biết tôi nhiều việc đến mức nào không hả?
Nhận thấy khuôn mặt của Vũ Phong đang sạm dần, Minh Hoàng vội vàng nhỏ giọng, lấy khăn lau mồ hôi.
- T-Thì ý tôi là tôi đã nhiều việc lắm rồi, kiêm luôn thư kí thì tôi sẽ không có nổi thời gian để ngủ mất.
- Tiền lương gấp đôi.
Vũ Phong nói nhưng mặt lại tỉnh bơ khiến cho Minh Hoàng rơi vào tình thế khó xử.
- Vấn đề không phải là tiền...
- Gấp ba.
Lúc này mặt Minh Hoàng như sáng rực lên, nhưng cậu ta vẫn do dự, Vũ Phong hết cách đành ra chiêu cuối cùng.
- Tiền lương tăng gấp bốn, tôi cho cậu thêm một căn hộ cao cấp.
Minh Hoàng không chịu nổi nữa, thở dài một hơi nói ra sự thật.
- Không phải là tôi tham tiền, sắp tới chúng ta sẽ hợp tác với một công ty thời trang nên lần này thư kí cần có kiến thức về lĩnh vực nghệ thuật, còn tôi không giỏi về khoản đó.
Vũ Mặc Phong lúc này mới hiểu ra, anh sờ cằm mà suy nghĩ, Minh Hoàng lúc này rất do dự không biết nên nhận hay không, nếu nhận thì cậu sẽ được lợi nhưng tiếc là cậu không biết gì về nghệ thuật cả, nói đúng hơn là cậu lười, chỉ vài tháng lương thôi là cậu đã có thể mua được cả chục căn hộ như thế thì cần gì Duy Quân tặng kèm.
- Vậy thì để Cẩn Mai làm được không? Cô ấy là giảng viên của trường đại học đứng đầu về lĩnh vực nghệ thuật và thời trang.
Lời nói vừa dứt là Minh Hoàng bỗng chốc rợn da gà, cậu cố giữ bình tĩnh mà nhìn Vũ Phong.
- Cái đó... tôi không biết đâu, cậu muốn làm gì thì làm.
Nói xong Minh Hoàng chạy tót ra khỏi phòng, vừa đi cậu vừa thở dài. Diệp Cẩn Mai là cái tên cậu ghét nhất, cũng là cái tên khiến cậu nghĩ đến thôi là rợn da gà, trước đây cũng từng gặp qua rồi nên biết.
Cẩn Mai cũng từng vào công ty Mặc gia làm việc, nhưng ấn tượng của cô ấy đối với mọi nhân viên trong công ty chính là quá tiểu thư, vào công ty chỉ biết ngồi lướt điện thoại, có lần còn gây với một nhân viên rồi méc với Vũ Phong khiến người đó bị sa thải
Vì thấy lí do sa thải quá oan ức nên Minh Hoàng đã kiếm cho người nhân viên đó một công việc khác tốt hơn. Chính cậu cũng từng bị Cẩn Mai phàn nàn, khăn giấy phải là loại cao cấp, bút phải là loại mực đen thượng hạng, ghế ngồi phải có lông và mềm mại, máy tính bắt buộc dùng hãng "quả táo cắn một nửa".1
Nhớ lại thôi cũng đủ khiến cho Minh Hoàng ớn lạnh, cô ta chẳng những không biết gì về máy tính, về nghệ thuật cũng biết chút ít nhưng không nhiều. Nói chung là loại gà mờ dựa vào Vũ Phong nên tự xem mình là đẳng cấp.
Minh Hoàng cũng không hiểu nổi tại sao Vũ Phong lại có thể cưng chiều cô ta như thế, nhìn cô ta có khi còn hơn loại gái điếm đô thị nhiều. Thứ nên tránh thì không tránh, thứ không nên tránh thì lại ghét bỏ, tránh còn hơn tránh tà, Mặc Vũ Phong đúng là khiến cậu không thể nào hiểu được cách suy nghĩ của cậu ta đối với phụ nữ.
[...]
Tối đến về nhà, Mặc Vũ Phong dựa người vào ghế, bàn tay nới lỏng chiếc cà vạt mà thư giãn, Cẩn Mai thấy anh thì sà vào lòng ôm ấp. Trần Uyển Đình bước xuống cầu thang, người cô đã đỡ sốt một chút, thấy Vũ Phong nhưng không dám lại gần, liếc qua cũng đủ khiến cô rùng mình, đơn giản là ám ảnh vào tối hôm đó vẫn chưa dứt.
Bên này sau một lúc ôm nhau thì Mặc Vũ Phong lên tiếng hỏi Cẩn Mai.
- Công ty anh đang thiếu chức vụ thư kí, em có muốn làm không?
Diệp Cẩn Mai nghe vậy thì hưng phấn gật đầu lia lịa, mắt sáng rực nhìn Vũ Phong.
- Em muốn, nhưng em sợ mình thiếu hiểu biết gây phiền nhiễu công việc của anh.
- Không sao đâu, có gì thì anh sẽ dạy em.
Vũ Phong nhẹ nhàng nói.
Uyển Đình bên này cũng nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện, làm thư kí thì chắc sẽ có rất nhiều việc đây, cô cũng từng thử làm ở công ty anh hai rồi, nó không dễ dàng và cô cũng nghĩ mình không hợp làm thư kí. Việc bây giờ cô cần làm là tập luyện và chờ đợi, sắp tới thời gian nhập học rồi nên cô chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi.
Cô quay người đi lên lầu, vốn dĩ định tập luyện thêm chút nữa rồi ngủ, ai ngờ đâu Vũ Phong lại lên tiếng gọi lại khiến cô suýt thì làm rơi cốc cà phê mới pha trên tay. Cô rụt rè nhìn Vũ Phong ở dưới, anh ta lạnh giọng nói.
- Ngày mai tôi muốn cô tới công ty làm việc, đừng ở nhà rảnh rỗi như thế.
- Nhưng tôi cần phải tập luyện, với lại tôi cũng không biết mình cần phải làm gì.
Uyển Đình ra sức từ chối nhưng không dám thẳng thừng, chỉ dám nói khéo, lỡ như thẳng quá rồi lại chọc đến cơn thịnh nộ của Vũ Phong thì cô sẽ sống không bằng chết.
- Phong à, kéo theo cô ta làm gì, chỉ tổ gây phiền phức thôi.
Cẩn Mai khó chịu vỗ vào ngực Vũ Phong, dựa vào đâu Uyển Đình lại trở nên ngang hàng với cô cơ chứ, Uyển Đình chỉ là một đứa vô dụng không hơn không kém.
Và nếu có Uyển Đình thì cô sẽ khó khăn hơn nếu muốn tìm tư liệu mật của Mặc gia, nếu cô kiếm được nó thì mọi tài sản sẽ thuộc về cô và người tình, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ biến Vũ Phong trở thành nô lệ cho mình sai bảo.
- Anh không muốn chứa chấp một người chỉ ăn rồi ngủ mà không làm việc được, như thế chẳng khác nào cô ta đang bám chân anh.
Vũ Phong hạ giọng nói với Cẩn Mai, rồi lại gằn giọng nói với Uyển Đình.
- Tập luyện đối với cô chắc chỉ là đi chơi với đàn ông khác thôi nhỉ?
- Ý tôi không phải như vậy...
Uyển Đình đang nói thì bị Vũ Phong chặn họng.
- Muốn đi hay không cô không có quyền quyết định...
Nói xong Vũ Phong nở một nụ cười thâm hiểm, cô mau chóng chạy lên phòng rồi đóng cửa lại, tim đập liên hồi vì nụ cười đáng sợ của anh ta như muốn bức chết cô vậy. Còn sự điên cuồng và biến thái đó của Vũ Phong, cô sợ sẽ gặp lại nó, cô chỉ muốn yên ổn mà thôi.
- Mệt mỏi quá.
Cô lẩm bẩm, bây giờ cãi lại cũng chỉ rước họa vào thân, không có ích gì, cô đành phải nghe theo chứ biết làm sao bây giờ. Thôi thì coi như đó là một cách để cô học tập trước khi vào đời vậy.