Căn phòng tối chỉ có ánh sáng rọi vào khe cửa sổ. Uyển Đình đang chờ đợi câu trả lời của Vũ Phong. Cô trả lời câu hỏi của anh rồi còn gì, nói rằng cô còn yêu anh nhưng tình yêu này sẽ sớm biến mất, chỉ vì anh không đón nhận nó.
Uyển Đình cứ ngỡ anh sẽ hài lòng với câu trả lời này. Rồi anh xoa đầu cô, cả hai sẽ lại là anh em tốt như trước kia, cô thực sự mong điều đó xảy ra. Nhưng không, Vũ Phong đảo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Tay sờ cằm như đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc.
- Nếu anh không còn gì thì tôi đi trước.
Cô nặng nề nói rồi rời đi, nhưng còn chưa được nửa bước thì đã bị anh nắm lấy tay kéo lại đẩy cô vào tường. Uyển Đình giật thót tròn mắt nhìn Vũ Phong. Hai gương mặt gần nhau đến nỗi chỉ cần nhích lên vào mm nữa thôi là sẽ chạm nhau.
Cô quay đầu ra chỗ khác né tránh. Cả người run run nhưng không dám để lộ cho anh thấy. Vũ Phong không thích cô làm vậy nên nắm lấy cằm cô quay về chỗ cũ. Uyển Đình lại nhìn thấy khuôn mặt như dã thú của Vũ Phong trước mặt. Môi cô run rẩy mấp máy vài câu.
- Anh muốn làm gì? Đây là trường học.
- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?
Mặc Vũ Phong cất lên giọng nói trầm kinh khủng khiến cho Uyển Đình rùng mình. Cô quá quen với tình cảnh kiểu này. Cô khó khăn lên tiếng.
- Nếu anh đã bảo tôi phải sống như người vô hình thì đáng lẽ anh đừng quan tâm đến sự hiện diện của tôi. Nếu được như vậy thì tôi cám ơn anh rất nhiều.
Uyển Đình thực sự đã dùng rất nhiều can đảm để nói ra được câu này. Vũ Phong bắt đầu cảm thấy bực tức, cô gái trước mặt anh đã thay đổi từ lúc nào mà anh không biết. Cô dám nói ra những lời đó với anh thì thực sự rất gan dạ.
- Cô không sợ tôi sẽ đánh cô sao?
Vũ Phong nói một câu không có chút tình người. Uyển Đình sợ đến tay chân bủn rủn nhưng cô quyết không để mình chịu thiệt. Cô đã lên đại học, chẳng còn là một cô gái dễ dàng bị người ta ức hiếp, nhất định là vậy.
- Anh đánh thử xem, tôi sẽ... ưm!
Bỗng chốc Vũ Phong thô bạo hôn lấy đôi môi của Uyển Đình làm cô không đỡ kịp. Anh hôn sâu đến nỗi làm cho cô khó chịu với sự luồn lách, anh không bỏ qua nơi nào trong khoang miệng của cô, cũng chẳng tha cho cơ thể của cô khi anh đưa tay luồn vào áo.
Uyển Đình cảm nhận được dây áo ngực của cô bị anh ta cởi ra. Và hơn hết, trong thân tâm cô lại không muốn chuyện này dừng lại.
Cô điên rồi, đúng vậy, điên thật rồi. Nhưng ít ra cô vẫn giữ được chút lí trí mà đẩy anh ra. Cả hai tạm thời dừng cuộc chơi nóng bỏng đang chuẩn bị tới phần cao trào này lại.
Vũ Phong nhìn cô gái trước mặt, mái tóc rối xõa xuống một bên. Môi căng mướt, bóng loáng nước bọt của anh để lại. Mắt cô nhìn anh như muốn gợi tình. Gương mặt đỏ còn hơn cà chua chín. Vũ Phong vẫn muốn tiếp tục, anh cho cô một chút thì giờ để nói, còn anh thì đứng đó sờ ngực cô.
- Anh... dừng lại được không?
Uyển Đình vừa thở hồng hộc, miệng thì cố gắng van xin. Cô không muốn thay lời, khi nãy còn nói là tình yêu sẽ sớm biến mất, nhưng bây giờ thì lại đắm chìm trong nó. Cô chẳng còn chút liêm sỉ nào nữa.
- Cô muốn dừng sao?
Anh ghé sát vào tai cô mà hỏi nhỏ làm Uyển Đình run lên. Vũ Phong anh ta vừa mới kéo khóa quần của cô xuống. Bàn tay sờ vào vùng mông đầy đặn của cô. Cô giữ tay anh lại, bàn tay thô ta cứng cáp đó lại nắm lấy tay cô, không cho tay cô cử động.
- Nhưng anh đã có Cẩn Mai rồi mà...
Bất giác cô thốt ra lời này. Nửa cảm thấy hối hận, nửa cảm thấy mình đã làm đúng. Vũ Phong nghe vậy thì dừng lại, anh nhìn cô, con mắt sắc còn hơn dao.
Uyển Đình khuôn mặt phủ lớp sương mờ nhìn anh, cô chỉ thấy anh nhếch miệng cười, còn vì điều gì thì cô không rõ.
Anh ta lặng lẽ hôn lên cổ của cô, rồi lên ngực, cô rên khe khẽ, không dám to tiếng vì sợ bị phát hiện. May là sinh viên bây giờ đều đi về hết, nếu không thì chết cô rồi.
Anh bế cô dựa vào tường, hai chân quấn lấy hông của anh thật chặt. Vũ Phong thúc lấy từng đợt vào chỗ đó khiến cô không kìm chế được mà ôm chặt lấy người anh. Tay thì bịt chặt miệng.
Quá ướt át, không khí nóng hầm hập khiến cho người cô nhễ nhại mồ hôi. Vũ Phong cũng thế, anh ta sướng ra mặt. Nở một nụ cười quỷ quái cắn lấy bờ vai non nớt của cô.
Một tiếng sau. Uyển Đình nằm gục bên vai Vũ Phong. Cô vẫn còn tỉnh táo chán, vì đây là trường học, nói đúng hơn là Vũ Phong thấy không tiện nên không hành cô như ở nhà.
Ừ, cô không biết đây là phúc hay họa. Bởi vì khi nãy suýt thì đã bị phát hiện mới những sinh viên khóa trên đi ngang qua.
- Anh cứ thế này thì tới lúc nào tôi mới có thể thoát khỏi anh đây?
Uyển Đình yếu ớt nói. Mái tóc bết dính vào hai bên má trông không còn gì thảm hơn. Vũ Phong nghe vậy thì cúi xuống nhìn cô, anh liếm lên má cô một đường khiêu gợi khiến cho cô nhắm mắt rồi lại mở ra.
Uyển Đình dùng đôi mắt khổ sở nhìn anh, anh thì lại tự hào với chiến tích vừa rồi của mình.
- Chỉ trong 1 năm thôi, tôi sẽ làm cho cô mang thai con của tôi.
Nghe vậy thì Uyển Đình ớn lạnh toàn thân. Cô lắc đầu không muốn. Thà rằng anh ta cứ đánh đập cô như trước còn hơn là tỏ ra hiền lành thế này.
- Xin anh đừng như thế nữa, tôi chỉ muốn sống yên ổn, chẳng còn muốn dính dáng gì đến anh nữa. Tại sao anh lại không buông tha? Cứ mặc kệ tôi như trước không được sao?
Uyển Đình nói giống như khóc. Cô cứ nức nở đáng thương như vậy nhưng lại không khóc. Vũ Phong vén tóc của cô lên tai, anh lúc này lại muốn thấy cô khóc nhưng không được, bàn tay lướt lên gò má nóng ran của cô. Anh lại cười, giọng nói hứng thú.
- Bây giờ thì tôi lại không muốn cho cô rời đi nữa, ngoan, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.
Uyển Đình thẫn thờ, đôi mắt không dám nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô không tin anh lại thay đổi chỉ trong vòng một nốt nhạc như thế. Lần trước còn nói cô không được lại gần, căm ghét cô, bây giờ lại không cho cô đi. Tin được không.
- Vậy nhé, tôi chờ cô ở nhà!
Vũ Phong nói rồi rời khỏi phòng. Uyển Đình rụt người lại vào trong góc, cô hít thở thật sâu để suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là ý định đó. Cô không tin anh đã thay đổi. Càng không muốn về Mặc gia. Và cô cũng không muốn sống như một thú vui của Vũ Phong mỗi tối.
Cô đứng lên, gương mặt trở nên kiên định. Giọng nói cũng chắc chắn hơn.
- Mình phải bỏ trốn thôi!1
- ---
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! ('''o''')