Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1578: Uất ức




Nghe Mạnh Khả Phi hỏi vậy, Đường Viên Viên hơi nghỉ hoặc: “Hả? Cậu nói vậy là có ý gì?”
Đường Viên Viên khó hiểu nhìn cô bé.
“Không có gì” Mạnh Khả Phi lắc đầu, môi và sắc mặt đều hơi tái nhợt.
“Chỉ là tớ bỗng nhiên nghĩ đến nên muốn hỏi thử cậu thôi.”
Mặc dù Đường Viên Viên là người đơn thuần, nhưng cô bé không hề ngốc. Sau khi nghe Mạnh Khả Phi nói vậy, cô bé lập tức đánh hơi được có điều gì đó không ổn liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngày hôm đó, lúc đi ăn thịt nướng không đưa Khả Phi đi cùng nhưng hai người kia đều đi, hơn nữa lần trước Trương Hiểu Lộ và Mạnh Khả Phi cãi nhau, bọn họ vốn đã có mâu thuẫn.
“Không có gì” Mạnh Khả Phi lắc đầu: “Có lẽ là vì bà dì sắp tới nên tớ mới không thoải mái dẫn đến có những suy nghĩ lung tung thôi.”
“Vậy cậu đừng nghĩ lung tung nữa, tớ đi pha nước đường đỏ cho cậu”
Sau đó, Đường Viên Viên pha nước đường đỏ cho Mạnh Khả Phi, còn lấy miếng giữ ấm cho cô bé. Vì sắp đến giờ vào lớp nên cô bé đành phải rời đi trước.
Mạnh Khả Phi ở trong ký túc xá một mình, nhìn bát nước đường đỏ đã được pha xong mà cười khổ, một lúc lâu sau cô bé mới đứng dậy uống cạn nó.
Uống cái này thì làm sao vết thương trên người mới lành lại được, cứ coi như là an ủi tâm lý đi, Mạnh Khả Phi nghĩ.
Cuối tuần này, cô bé không về nhà với Đường Viên Viên, nói người mình không khỏe, chỉ muốn ngủ nên không muốn đi đâu hết.
Vì thế Đường Viên Viên cũng không về nhà nữa mà rất có nghĩa khí, ở lại ký túc xá với cô bé.
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn thấy Mạnh Khả Phi không dám nói gì, mấy hôm nay đều yên tĩnh nằm trong ký túc xá. Bên phía giáo viên cũng không có bất cứ động tĩnh gì, hơn nữa thái độ của Đường Viên Viên đối với bọn họ vẫn như trước, vì thế hai người họ đều yên tâm mà rời đi.
Trong ký túc xá chỉ còn lại Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi.
Khó khăn lắm Chung Sở Phong mới đợi được đến cuối tuần, nghĩ răng có thể gặp cô gái nhỏ của mình rồi, cậu còn đặc biệt mua cho cô bé rất nhiều món ăn vặt mà cô bé thích ăn. Ai mà biết được cô bé lại nói cuối tuần này mình không về, Chung Sở Phong liền thấy rất thất vọng.
Kỳ lạ là Uất Trì Diệc Thù cũng không nhắc đến chuyện về nhà. Kể từ sau ngày Chung Sở Phong lỡ lời nói sai, tâm trạng của cậu luôn trong trạng thái vô cùng uể oải, đình trệ. Không nói năng gì nhiều, hơn nữa ăn cũng ít, ngủ lại càng không cần phải nói.
Chung Sở Phong thấy rất hổ thẹn và áy náy trong lòng, thầm tự mắng bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng đều vô ích.
Vì thế, cuối tuần hai người họ đều ở trong ký túc xá. Chung Sở Phong nằm trên giường nửa ngày mới lên tiếng nói chuyện với Uất Trì Diệc Thù.
“Thực ra những gì em nói hôm đó đều là lỡ lời, cũng tại em khốn nạn nên mới ăn nói linh tinh bậy bạ như vậy. Những người khác đều không nghĩ như vậy đâu, anh và bé Viên lớn lên cùng nhau, tình cảm giữa nhà cô ấy và nhà anh lại tốt như thế. Nếu thân thiết hơn nữa, mẹ anh có thể trực tiếp nhận em ấy làm con gái luôn”
Đúng vậy, từ nhỏ Uất Trì Diệc Thù đã lớn lên cùng cô bé, còn có Giá Nhỏ, tình cảm giữa ba người bọn họ luôn rất tốt.
Nhưng sau ngày Chung Sở Phong nói những lời đó, cậu cũng ý thức được có điều gì đó không ổn.
Sự yêu chiều mà cậu dành cho Đường Viên Viên dường như đã vượt quá dự liệu của bản thân. Cậu lại nghĩ chẳng có gì, Viên Viên là người đơn thuần nên đương nhiên cô bé cũng sẽ không nghĩ gì nhiều. Nhưng những người khác thì sao?
Những gì Chung Sở Phong nói, mặc dù nói là nói năng không suy nghĩ, nhưng nếu có người thứ hai người thứ ba cũng nói với cậu như vậy thì sao?
“Đừng nói những lời đó trước mặt em ấy” Sau khi suy nghĩ rất lâu, Uất Trì Diệc Thù mới nặng nề đáp lại một câu.
“Đương nhiên rồi, anh Thù. Có đánh chết em em cũng không nói những lời đó trước mặt bé Viên đâu.”
Cô bé thuần khiết như một tờ giấy trắng, Chung Sở Phong tuyệt đối sẽ không nói những lời khốn nạn đó trước mặt cô bé.
“Vậy thì hãy nhớ kỹ những gì cậu đã nói, quản chặt cái miệng của cậu vào”
“Anh Thù dạy phải, em nhất định sẽ quản chặt nó!”
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Đường Viên Viên, cho nên Chung Sở Phong cũng đặc biệt coi trọng.
Lại qua một lúc sau, Uất Trì Diệc Thù thấp giọng nói: ‘Nếu cậu có ý với em ấy, vậy…”
Nói đến đây, cậu dừng lại một lúc tựa như đang ra một quyết định nào đó, phải mất một lúc lâu sau mới bổ sung một câu: “Hãy đối xử tốt với em ấy một chút, như cậu đã nói, đợi đến khi em ấy lên đại học hãng bày tỏ tình cảm của mình. Nếu em ấy không thích, cậu không được cưỡng ép em ấy, cũng không được bám riết lấy em ấy”
Có thể có được sự đồng ý này của Uất Trì Diệc Thù, Chun Sở Phong vui sướng đến mức suýt nhảy dựng lên.
“Anh Thù, sau này anh chính là anh trai ruột của em, thật đấy! Giả dụ nếu sau này chuyện giữa em và Viên Viên mà thành, em nhất định sẽ đối đãi với anh như anh trai ruột!”
“Cút!”
Chung Sở Phong vui mừng khôn xiết, lập tức nhảy ra khỏi giường.
“Nghe nói cuối tuần này bé Viên sẽ ở lại trường. Hiện giờ chắc hẳn em ấy đang rất buồn chán. Lúc buồn chán, cô nhóc này dễ thèm ăn nhất, em đi đưa điểm tâm cho em ấy”
Cậu vừa xỏ giày vừa thu dọn đồ đạc: “Anh Thù, anh có đi với em không?”
“Cậu đi đi”
Uất Trì Diệc Thù nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào dư thừa nào, nhàn nhạt nói: “Tớ buồn ngủ rồi, ngủ đây”
Chung Sở Phong bĩu môi, nói: “Thôi được rồi, em đi tìm bé Viên đây, hihi”
Đợi sau khi Chung Sở Phong rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau Uất Trì Diệc Thù mới mở mắt ra, từ sâu trong lòng vang lên một tiếng thở dài.
Thực ra nhân phẩm người bạn tốt này của cậu rất tốt. Hai người đã làm bạn bao nhiêu năm, cậu cũng được coi là người hiểu rõ tính cách của Chung Sở Phong, nếu sau này Viên Viên bằng lòng ở bên cạnh cậu ta, phát triển quan hệ thì hình như cũng rất tốt nhỉ?
Nhưng tại sao, trong lòng Uất Trì Diệc Thù lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không thể nói rõ ràng.
Hai ngày hôm nay Đường Viên Viên đều ở trong ký túc xá với Mạnh Khả Phi. Có lẽ Mạnh Khả Phi thực sự đã kiệt sức, ngày nào cũng nằm, lúc ăn cơm cũng là do Đường Viên Viên mua đồ ăn về cho cô bé. Nhưng cắn được vài miếng xong cô bé lại không muốn ăn nữa, sắc mặt rất tệ.
Quan trọng nhất là, Đường Viên Viên cũng không thấy kỳ kinh nguyệt của cô bé tới.
Rõ ràng là bà dì vẫn chưa tới, nhưng tại sao Mạnh Khả Phi lại trở nên yếu ớt suy nhược như vậy? Đường Viên Viên rất nghi hoặc, vì thế cô bé đề nghị đưa Mạnh Khả Phi đến gặp bác sĩ.
Nghe đến hai chữ “bác sĩ”, Mạnh Khả Phi lại lắc đầu.
“Không cần đâu, tớ không nghiêm trọng đến vậy đâu, không cần đi khám bác sĩ”
“Nhưng sắc mặt của cậu luôn rất tệ, hai ngày nay cậu cũng ăn rất ít. Khả Phi, có phải cậu bị bệnh mà không dám nói cho tớ biết không? Cậu sợ tớ lo lắng hả?”
Đường Viên Viên nhìn cô bé một cách ngây thơ, chân thành.
Thấy Đường Viên Viên như vậy, nỗi uất ức trong lòng Mạnh Khả Phi cũng tiêu tan một chút. Viên Viên đơn thuần như thế, cho dù cô bé có thật sự nói gì đó trước mặt Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn chắc hẳn cũng chỉ là vô tình thôi.
Hoặc có thể nói, cô bé bị hai người kia gài bẫy.
Dù sao Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đều rất lợi hại, nếu bọn họ muốn gài bây Viên Viên, Viên Viên sẽ hoàn toàn không giấu được.
Mà mấy hôm nay, đúng thực là Mạnh Khả Phi cũng vì chuyện này mà buồn phiền rất lâu rồi. Trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, bây giờ, sau khi nghĩ như vậy, rốt cuộc cô bé cũng thấy sáng tỏ hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
“Đường Viên Viên có ở đây không?”
“Ai vậy?” Đường Viên Viên đứng dậy nhìn ra bên ngoài.
Một bạn học lạ đứng ở ngoài cửa ký túc xá, thấy cô bé ra ngoài liền nói: “Anh cậu đến tìm cậu, nhờ tớ gọi giúp cậu một tiếng, anh ấy đang đứng cổng trường đợi cậu đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.