Cô Vợ Mất Trí Của Tổng Tài Độc Ác

Chương 21: Sự tự tôn cuối cùng của Đường Nhã Tịnh




Cô nhanh chóng lên xe của Cố Giai Thụy. Ngồi trên xe cô thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không quên chuyện lúc nãy. Tại sao Cố Giai Thụy lại đón cô về và câu nói đó có ẩn ý gì không
- " Sao anh lại đến đưa em về? Còn nói những lời như thế trước mặt Nam Cung Di... Như vậy rất dễ hiểu lầm đấy"_ Đường Nhã Tịnh
Cố Giai Thụy kéo khẩu trang và tháo kính ra thở dài rồi đắn đo nói
- " Thật ra anh cũng đang rất rảnh rỗi mà, sáng đưa em thì phải có nhiệm vụ đón về chứ"_ Cố Giai Thụy
Cô có chút buồn vì câu trả lời đó. Thật ra cô đã nghĩ Lục Hào Kiện nhờ anh đến đón cô. Dù cả hai có mối quan hệ không tốt nhưng cô vẫn mong anh có thể tử tế với mình trong suốt thời gian chung sống
- " Chỉ vậy thôi sao? "_ Đường Nhã Tịnh
- " Yesss. Còn chuyện của Nam Cung Di thì anh làm như thế có phải em nên biết ơn anh không, còn Lục Hào Kiện cũng nên biết ơn khi có một người bạn tốt như anh. Nếu không có anh lúc nãy đến thì em đã bị Nam Cung Di đưa đi rồi. Em biết hắn là người thế nào mà, phụ nữ với hắn chỉ là cuộc chơi. Em đi với hắn chắc chắn sẽ không an toàn, sự xuất hiện của anh đã giúp em thoát khỏi nguy hiểm còn giúp Lục Hào Kiện không bị mọc sừng "_ Cố Giai Thụy
- " Tuy em và Lục Hào Kiện không có tình cảm, mối quan hệ không tốt nhưng em chắc chắn rằng trong suốt thời gian làm vợ của anh ấy sẽ không làm gì có lỗi. Đó xem như là sự tôn trọng nhất định của em dành cho anh ấy và cũng coi như là sự tự tôn cuối cùng trong mối quan hệ không mong muốn của hai bên"_ Đường Nhã Tịnh nói đồng thời cô mệt mỏi cụp mắt xuống tỏ ra chán chường
Khi nghe những lời này của Đường Nhã Tịnh lòng Cố Giai Thụy chợt đau nhói. Anh không hiểu sao lại có thương cảm sâu sắc với cô gái này...nhưng mà anh không thể làm gì được cho cô
Thật ra Cố Giai Thụy sống lâu năm ở Mỹ, anh là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng khắp Thế Giới. Trong giới thời trang ở đâu cũng có tên tuổi của anh. Tuy cuộc sống chỉ diễn ở nơi đất khách quê người nhưng anh luôn theo dõi thông tin ở quê nhà. Những người trong giới thượng lưu ở Trung Quốc tính khí ra sao anh đều biết cả
Ban đầu khi Đường Nhã Tịnh nhìn thấy Cố Giai Thụy đã có chút gì đó quen thuộc, dần tiếp xúc cô mới nhận biết được địa vị của anh. Cô vốn học Đại Học về thiết kế thời trang nên suy ra Cố Giai Thụy cũng là một tín ngưỡng đẹp đẽ của ngành này
Khi cô và Cố Giai Thụy về đến nhà thì xe của Lục Hào Kiện đã dừng ở sảnh, cô xuống xe đi thẳng vào trong để tránh quá thân thiết với Cố Giai Thụy khiến Lục Hào Kiện chỉ trích. Lên phòng ngủ cô thấy không có anh nên vào nhà tắm để tắm gội sạch sẽ. Khi bước ra thì anh đã ngồi yên vị ở sofa. Cô không nói gì trực tiếp lại bàn trang điểm để sấy tóc. Và người cất tiếng làm tan đi sự im ắng của căn phòng là anh
- " Ngày mai cô tránh về nhà một hôm đi"_ Lục Hào Kiện
- " Được!!!"_ Đường Nhã Tịnh tỉnh bơ nói
- " Cô không thắc mắc gì sao?"_ Lục Hào Kiện
Động tác sấy tóc tóc của cô dừng hẳn lại. Nhìn thẳng vào gương để đối diện gương mặt mình, cô cười nhếch một cái rồi nói tiếp
- " Đây là nhà của anh. Tôi ở hay đi cũng là quyền của anh...Tôi dám cãi sao?"_ Đường Nhã Tịnh
Lục Hào Kiện ngay tức khắc im bặt. Anh không nói gì nữa mà trực tiếp đi vào phòng làm việc. Còn cô vẫn ngồi đó, vẫn nhìn thẳng vào gương mà chế giễu thân phận của chính bản thân mình. Trong lòng cô như gào thét nỗi bất hạnh mà cô không đáng để nhận lấy " Đường Nhã Tịnh mày thật đáng thương. Mày chẳng là gì trong cuộc sống anh ta...Vậy mà còn muốn tử tế với anh ta lúc chung sống trong khi anh ta chẳng hề có chút tôn trọng hay tử tế gì với mày cả. Thật đáng thương!!! Đáng thương vì sự tử tế của bản thân Đường Nhã Tịnh mày đã đặt nhầm chỗ"
Tối hôm đó cô không xuống dùng bữa tối. Người giúp việc mang lên cô cũng không ăn. Cô lười biếng mệt mỏi nằm trên giường ngủ một giấc tới 3h sáng. Khi tỉnh dậy thì cũng chẳng có ai nằm bên cạnh, và cũng chẳng có chút hơi ấm nào cả. Lúc đó cô cũng tự hiểu rằng anh không về phòng. Cô nằm mãi không ngủ tiếp được nên ngồi dậy khoác áo đi ra ban công đứng nhìn phong cảnh xung quanh. Sự cô đơn lạnh lẽo đến đáng sợ bao vây tâm hồn của một cô gái nhỏ. Cô không đau, không khóc vì đơn giản mọi cảm xúc của cô dừng như tê liệt khi chấp nhận cuộc sống hôn nhân ngõ cụt này. Giá như cô cảm nhận được nỗi đau của chính mình, có thể gào khóc thật to để nhẹ lòng hơn thì hay biết mấy. Có trách thì trách nỗi đau quá lớn...Vai của cô không thể gánh nổi nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.