*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hả. Cô đứng ngơ ngác không hiểu Doãn Tư Cương đang nói gì.
Cho dù cô vẫn chưa hiểu nhưng không cần nói nhiều, anh liền đi đến, bế cô lên lầu.
"Chân cô làm sao mà bị thương vậy hả." Anh hỏi cô.
Chân? Chân gì chứ?
Sau một lúc đơ ra thì cô chợt nhớ lại, lúc chiều do chơi với Bông Bông mà cô đã bị ngã.
Bị ngã? Vậy thì có sao, đáng để nhớ à. Cô đã bị ngã không biết bao nhiêu lần, ngã rồi cô lại đứng dậy như không có chuyện gì.
Riết rồi cũng quen, cú ngã này đối với cô cũng chả đáng để nhớ.
"Cô còn đơ ra đó làm gì, tôi đang hỏi cô đó." Anh lại hỏi cô lần nữa, lần này anh hơi bị mất kiên nhẫn, vì trước giờ anh không thích hỏi lại lần hai.
"Không, không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu, tôi quen rồi." Cô thản nhiên trả lời với anh.
Với câu trả lời thản nhiên này cô vô tình làm anh tức giận.
"Cô quen rồi? Cô nghĩ cô nói rằng cô quen rồi là được sao, tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng cô có biết khi bị nhiễm trùng thì nó sẽ nghiêm trọng thế nào không, chữa hết thì cũng để lại sẹo, là một người phụ nữ cô lại không biết chăm sóc cho thân thể, da thịt của mình, cô có phải là phụ nữ không? Anh tức giận.
Nghe những lời này, cô cảm thấy như mình được quan tâm, cô có chút cảm động thì chợt cô hiểu ra rằng.
"Anh đây là đang lo tôi để lại sẹo trên thân thể của một vị Doãn phu nhân sao? Sợ cả ông biết được, có phải không?" Cô buồn bã hỏi anh.
Không chờ anh trả lời, cô lại nói tiếp. "Anh không thật sự lo cho tôi có phải không, nhưng anh nghĩ kĩ lại xem, trên người tôi còn thiếu những vết sẹo sao nên không cần phải như vậy đâu." Cô có gắng nén nước mắt nói với anh.
Anh liền nhớ lại, quả thật trên người cô không thiếu những vết sẹo nhưng sau một hồi, anh lại có lí do để nói tiếp với cô.
"Cô nói đúng nhưng những vết sẹo đó không liên quan đến tôi, còn bây giờ cô đã là phu nhân của tôi, nên tôi không muốn cô bị thương ở căn nhà này với cái danh phu nhân đó. Muốn bị thương cũng phải đợi sáu tháng nữa." Nói xong anh liền đi lấy hộp cứu thương.
Cô ngồi ở đó, tay ôm chặt Bông Bông, nước mắt cô không ngừng tuôn ra.
Đúng. Sáu tháng nữa, chính là sáu tháng nữa, lúc cô và anh phải ly hôn, thoát khỏi sự ràng buộc của nhau.
Lúc đó cô sẽ phải trở lại những ngày tồi tệ như lúc trước, trở lại một cuộc sống không bằng chết.
Nhưng tệ hơn nữa là cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ cô lại cảm thấy được quan tâm giả còn tốt hơn là bị khinh thường, né tránh, không ai quan tâm.
Thế là cô cứ khóc. Đến khi Doãn Tư Cương quay lại.
"Cô sao vậy?" Anh vội vàng đi đến.
Cô thì vội vàng lau nước mắt.
Cô ngước mặt lên, mỉm cười.
"Tôi không sao?" Miệng thì nói không sao nhưng nước mắt không biết từ đâu cứ chảy ra.
Cô lại lau đi lần nữa.
Anh liền bỏ hộp cứu thương xuống, cằm tay cô lại.
"Đừng lau nữa, mắt sưng lên cả rồi kìa, muốn khóc thì cứ khóc đi, đâu phải là tôi không cho cô khóc, giả vờ vui vẻ, lạc quan gì chứ, cô làm vậy không cảm thấy mệt sao?" Anh khó chịu, cau mày nói với cô.
Lúc đó do cảm xúc dâng trào, cô liền ôm chặt lấy anh mà khóc.
Anh giật mình khi cô ôm anh, rồi lại dịu dàng xoa đầu cô như an ủi.
Tại sao hôm nay anh lại dịu dàng như vậy chứ?
Tác giả: Hay lắm nha, các bạn đọc thử đi!😆