*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tuần sau.
Mọi chuyện vẫn như vậy, Doãn Tư Cương vẫn có chút quan tâm cô do xuất phát từ sự đồng cảm đó.
Kiều Lung Nhi thì vẫn cứ như vậy, càng ngày cô càng vui vẻ hơn, càng cảm thấy hạnh phúc hơn.
Dường như cô đã sống được cuộc sống của bao người bình thường. Nhưng cô vẫn ít nói như vậy, có lẽ là do trước giờ cô vẫn sống một mình trong căn phòng tối nên chốc lát vẫn chưa thích nghi được.
Đồng thời, cô cũng không muốn nói nhiều vì sợ anh cảm thấy phiền, sợ mình sẽ nói gì không vừa ý anh, khiến cho anh phải tức giận.
Nhưng có lẽ là cô hay nói chuyện với Bông Bông vì Bông Bông chỉ nghe cô nói, nó không trả lời được. Nhắc tới Bông Bông, ha, Bông Bông cũng đã được thay đổi số phận, bây giờ nó đã không còn là một chú cún bị bỏ rơi nữa mà giờ nó đã có chủ, một người chủ yêu thương nó thật lòng.
Mọi chuyện cứ như thế mà trôi qua.
Bây giờ cô đang ở ngoài vườn cùng với những bông hoa rực rỡ.
Thì....
"Cháu dâu."
Bỗng có tiếng người kêu cháu dâu.
Là kêu ai? Cô sao?
A, đúng rồi, là ông nội của Doãn Tư Cương sao mình lại quên chứ.
Cô lên tiếng.
"Ông nội, là ông sao?"
"Sao lại biết là ta đến?" Ông hỏi.
"Ừm...., con có nghe.... nghe..... nghe anh Tư Cương nhắc về ông ạ!" Cô ngập ngừng vì không biết nên gọi Doãn Tư Cương là gì.
"Vậy sao, nó có nhắc về ông sao?" Ông hỏi.
Rồi lại nói tiếp. "Có phải nó dặn con rằng, khi ông đến thì phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không được mách lẽo, nói nó đối xử tệ bạc với con phải không?"
Ông như rất hiểu Doãn Tư Cương.
Haiz, còn không phải, ai biểu họ là ông cháu chứ.
Lúc này cô cảm thấy khó xử lại sợ hãi, không biết nên nói gì. Cô im lặng vì Lung Nhi vốn không biết nói dối, càng nói sẽ càng sai nên ít nói một chúng cũng tốt.
Thấy cậy ông liền nói với Lung Nhi vào nhà nói chuyện.
Ông ngồi xuống ghế, còn cô thì cứ đứng đó không dám ngồi.
Ông liền bảo cô hãy ngồi xuống, đừng sợ hãi, ông không làm khó cháu đâu.
Lúc ấy cô mới dám ngồi xuống, nhưng cô cứ ngồi khép nép, lo lắng, hai tay đều toát mồ hôi lạnh, run run, có lẽ cô đang mất bình tĩnh vì sợ.
Ngồi một xíu thù dì Trần đem trà ra cho ông, ông uống một ngụm rồi hỏi cô.
"Con cảm thấy sống trong căn nhà này có quen không."
"Rất tốt ạ, con đã quen dần rồi, ông không cần lo." Cô trả lời.
Ông lại hỏi tôi có cảm thấy buồn chán không.
Cô trả lời là không.
Kế đó thì ông cứ hỏi tiếp, hỏi tiếp.
Ông hỏi gì thì cô trả lời cái đó, không dám nói thêm diều gì, cũng cũng chẳng bớt điều chi.
Hỏi được một lát thì ông cảm thấy cô gái này rất tốt.
Ngoan ngoãn, lễ phép lại chân thật, đây mới đúng là đứa cháu dâu mà ông cần tìm. Nhưng chỉ có trở ngại là đôi mắt, đôi mắt của cô không nhìn thấy.
Thật đáng tiếc, nhưng không sao, dù sao đây cũng là cháu dâu của ông, đẹp người đẹp nết là được rồi, chỉ là đôi mắt thôi chẳng quyết định được gì.
Quả nhiên ông là một người dễ tính.
Do là dễ tính nên cô mới có thể dễ dàng nói chuyện như vậy.
Chắc có thể cầm cự đến lúc Doãn Tư Cương về.
Trong lúc đó, ông lại hỏi Lung Nhi.
"Hai vợ chồng con đã có tin gì chưa."
Cô vẫn chưa hiểu nội dung trong câu hỏi này.
"Ý ta là hai con có đang cố gắng tạo cho ta một đứa cháu không."
"Hai con phải tích cực lên mới được, ta không còn sống được bao lâu nữa đâu, cần phải bế cháu cố." Ông nói với cô.
Câu nói này làm cho Lung Nhi của thấy lúng túng, mặt đỏ ửng lên.