*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau.
Vào buổi sáng.
Cô bước xuống lầu, đi đến chỗ ghế của mình và ngồi xuống. Cô nói với anh "Chào buổi sáng."
Anh liền cảm thấy bất ngờ, từ trước đến giờ cô không hề nói với anh câu này. Anh cười nhếch mép một cái có vẻ thích thú.
Chợt hôm nay anh lại để thấy.
"Lâu nay mình không để ý, những bộ đồ mà cô ấy mặc đã cũ lắm rồi, còn chỉ có vài bộ nữa, cô ấy cứ mặc đi mặc lại, nhà họ Kiều đúng là đối xử tệ bạc với cô ấy." Anh suy nghĩ.
"Hôm nay tôi sẽ không đi làm." Anh nói với cô với giọng khó chịu.
"Sao vậy, đã có chuyện gì à?" Cô nói nhỏ.
"Không gì, chỉ là tôi thấy những bộ đồ trên người cô thật chướng mắt, cô đã mặc nó bao nhiêu năm rồi hả?" Anh tức giận nói với cô khiến cho cô sợ.
"Em... em.... em khiến cho anh cảm thấy chướng mắt sao? Những bộ đồ này đã lâu rồi, dù sao cũng không nhìn thấy, đẹp xấu gì cũng vậy, mặc gì cũng thế thôi." Cô nói với anh với giọng điệu buồn chán, bất cần.
Những câu nó này của cô lại khiến cho anh càng tức giận hơn, anh đập bàn và lại gần nói với cô.
"Cô nghĩ mình đang là ai hả? Hãy nhớ kĩ rằng cô.... đã là Doãn phu nhân rồi, cô không cần nhìn thấy nhưng tôi phải nhìn thấy, mọi người ngoài kia đều nhìn thấy. Cô mặc những bộ đồ ngư này thì họ sẽ nói gì đây? Họ sẽ nói tôi ngược đãi cô, tốt nhất là cô nên biết nghe lời."
"Em.... em xin lỗi, em không nghĩ đến những việc này nhưng em vốn chỉ có những bộ đồ này thôi." Cô sợ hãi nói nhỏ với anh.
"Không sao, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi mua, cô chuẩn bị đi." Anh nói.
......................
Sau một lát.
Tại một show hàng hiệu.
"Cô không thấy thì cứ mắm lấy tay tôi, kẻo lại bị ngã thì mệt đấy." Anh đưa tay ra nói với cô.
Nghe vậy cô liền bắt lấy tay anh, ôm chặt vào.
"Hừ, người phụ nữ này đúng là biết nghe lời, lúc nào cũng sợ sệt như mèo con vậy, thật đáng yêu." Anh suy nghĩ.
Sau một lát nữa.
"Đây là những bộ hợp với khí chất của một vị phu nhân, Doãn tổng, anh thấy sao?" Nhân viên nói với anh.
"Không được, các cô có biết lựa đồ không vậy? Những bộ này hở hang như vậy, hợp với cô ấy không?" Anh tức giận nói.
"Cô ấy chỉ thích hợp với những bộ đồ kín đáo và dễ thương thôi, những bộ đò hơ hang như vậy là cho ai xem chứ? Nhưng mà.... cô ấy mặc cũng đẹp thật." Anh suy nghĩ vớ vẩn rồi mặt có chút ửng.
"Vậy, chúng tôi sẽ lựa những bộ kín đáo hơn." Nhân viên nói.
"Ừm, đã thử nhiều như vậy rồi, có được không vậy, có phải là không hợp với em không, nhìn xấu xí lắm phải không?" Từ nãy đến giờ cô luôn ngoan ngoãn thử đồ, bây giờ mới có cơ hội để nói.
"Khụ... khụ... khụ, nhìn cũng được không đến nỗi xấu xí như cô nói đâu." Anh ho vài cái, rồi nói với cô, hình như mặt anh lúc này có hơi đỏ.
Cô cảm thấy vui khi anh nói vậy nên cứ cười mãi trong khi anh lựa cho cô thêm vài bộ đồ nữa.
Sau khi lựa một lát thì anh bảo gói lại tất. Hết tất cả khoảng trên năm mươi bộ đồ. Cô vẫn không biết gì, vẫn chưa biết là anh mua cho cô bao nhiêu.
Vì không biết nên cô không nói gì nếu để cô biết thì chắc chắn sống chết không chịu mua.
"Được rồi, tôi đi thanh toán trước, cô phải ngoan ngoãn đứng đây đợi tôi." Anh nhắc nhở.
Cô liền vui vẻ gật đầu nói với anh.
"Em sẽ đứng đây đợi, anh... đừng bỏ em lại nha."
Câu nói này của cô ấy là có ý gì?