*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau.
Vết thương của Kiều Lung Nhi cũng đã đỡ hơn nhiều.
Trong hai ngày bị thương này của cô thật sự rất vui vì được Tư Cương quan tâm cô, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc và được quan tâm đến như vậy.
Lúc trước, khi cô bị thương thì chưa bao giờ có người chăm sóc chu đáo đến như vậy, chưa bao giờ có người quan tâm, bôi thuốc cho cô.
Họ cứ mặc cho Lung Nhi sống dở chết dở, thật là đáng thương xót.
Còn bây giờ, cô được anh chăm sóc chu đáo, khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc này làm cho cô có nhiều lúc lại suy nghĩ ích kỷ.
Hay là ngày nào mình cũng bị thương, như vậy sẽ làm cho anh ấy quan tâm mình, chăm sóc mình nhiều hơn, ngày nào cũng được sống trong hạnh phúc.
Tuy suy nghĩ là suy nghĩ như vậy, nhưng cô không thể làm vậy. Cô không thể ích kỷ như vậy được.
Có lẽ, sau những ngày này, cô bắt đầu nhận ra được rằng, hình như cô có chút thích Doãn Tư Cương mất rồi.
Nhưng đây vốn chỉ là một cuộc liên hôn, chỉ mấy tháng nữa thôi cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc, cho dù bây giờ cô có thích anh đi nữa thì....
Anh vẫn không thích cô, nếu chỉ vì cô thích anh mà cứ nếu giữ anh, như vậy chính là ích kỷ và hai bên cũng không được vui. Anh phải cần đi tìm hạnh phúc riêng của mình nữa chứ, sao có thể vì một người mình không yêu mà trói buộc vào cuộc hôn nhân này.
Cô không thể ích kỷ, nhưng như vậy sẽ thiệt thòi cho bản thân mình.
Nên bây giờ, nhân lúc tình yêu thật sự chưa chóm nở thì cô nên dừng ngay cái suy nghĩ này, dừng ngay tấm lòng đó của cô, cô không được thích anh.
Tâm trí và đầu óc cô luôn nhắc nhở cô nhưng....
Cô thật sự đã làm được sao, khi trái tim cô đang mách bảo phải đi theo hạnh phúc của riêng, đi theo trái tim của mình, đừng vì suy nghĩ nhất thời mà bỏ lỡ hạnh phúc.
Ngày hôm nay.
Ngay bữa trưa lại có đều khác lạ. Có một người đến nhà, nhưng đó không phải là ông.
Anh ấy nói, hôm nay phải tiếp đón một người bạn từ nước ngoài mới về của anh ấy.
Nghe nói anh ta về để tiếp quản công ty, tôi cũng rất thắc mắc, không biết người bạn của anh ấy là ai.
Vì với tính cách của anh ấy, luôn đối xử lạnh lùng với người không liên quan nên không biết ai lại là người chịu làm bạn với anh ấy nữa.
Thắc mắc, cô cứ thắc mắc mãi.
Cuối cùng cũng sắp giải được thắc mắc này rồi.
...----------------...
Trưa đến.
"Này, tôi đến rồi đây, mới từ nước ngoài về hai ngày, tôi liền đến đây thăm cậu này." Bạn của Tư Cương nói.
"Vậy sao." Vẫn lạnh lùng.
"Thôi đi, cứ trưng gương mặt lạnh lùng đó ra làm gì, đối với bạn bè thân thiết cũng như vậy, không biết cậu đối với ai thì dịu dàng đây nữa." Chọc.
"Này, Kỳ An Văn." Anh nói.
"Sao vậy? À, đúng rồi, xém nữa thì tôi quên, tôi nghe nói cậu có vợ rồi phải không, có phải là cậu đối xử tốt, dịu dàng với vợ cậu làm không? Tôi muốn biết cô ai ngư thế nào quá đi mất, tuy bị mù nhưng vẫn là con gái của nhà họ Kiều, chắc là đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhỉ?" Trêu chọc anh.
Anh liền cảm thấy khó chịu khi nghe Kỳ Án Văn nói Lung Nhi bị mù, anh cau mày nói.
"Cậu muốn chết sao hả?" Anh trầm mặt.
"Nhìn cậu kìa, quả nhiên là rất quan tâm đến vợ mình, tôi càng cảm thấy tò mò nha, muốn xem xem cô ấy như thế nào." Cười đùa vui vẻ.
Kiều Lung Nhi bắt đầu bước ra. Cô rụt rè.
"Doãn Tư Cương." Cô gọi anh.
Lúc này, Kỳ Án Văn giật mình.
Hả? Đây không phải là Kiều Lung Nhi sao, thì ra cô ấy là nhị tiểu thư của nhà họ Kiều sao? Anh suy nghĩ.
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Rõ ràng là anh ta mới từ nước ngoài về, sao lại biết tên của cô?