Doãn Tư Cương nhìn cô chán ghét. "Còn không mau đứng dậy, cô đang tỏ ra đáng thương sao"
Cô liền vội vàng đứng dậy, cô đứng chết trân ra đó không biết làm gì, vì trong mắt cô chỉ toàn là một màu tối đen.
Với căn phòng lạ, cô không biết rõ được đường đi cũng không biết rõ được mình nên làm gì và đi đâu.
"Cô sao vậy, cô muốn ngủ cùng tôi sao". Anh hỏi cô với giọng nói trầm, có vẻ rất khó chịu.
Cô nói. "Anh.... anh có thể nói cho tôi biết, tôi nên đi đâu và làm gì không, là tôi nên ra ngoài sao, tôi... tôi không nhìn thấy gì."
Nghe cô nói như vậy, anh lại cảm thấy ngạc nhiên và chợt nhớ lại cô ấy là Kiều Lung Nhi, là một người mù, tuy mắt cô vẫn mở nhưng lại chẳng nhìn thấy.
Anh có thấy thương cảm trước cảnh tượng như vậy không?
Còn phải hỏi, anh thì có nghĩ gì cho cô, có cảm thấy xót xa gì chứ.
Lúc đó anh chỉ nghĩ, ông của anh tuy biết cô ấy bị mù nhưng vẫn rất thích cuộc hôn nhân này, sau này khi ly hôn cũng khó.
Nhưng trước hết phải đóng kịch trước mặt ông đã, để ông không nghi ngờ, bên ngoài chắc chắn cũng có người của ông theo dõi.
Ngay cả dì giúp việc cũng vậy, lúc trước cũng là do ông mang đến để giúp việc. Vì sợ dì sẽ giám sát mình nên anh cũng đã trả dì ấy về nơi xuất phát.
Dường như bên cạnh anh ai cũng là người của ông, anh lại sợ anh biết nên liền thoả thuận với cô.
Anh bắt đầu đứng lên, đến gần cô nâng cằm và nói.
"Tôi muốn nhắc nhở cô, sau này trước mặt ông thì phải phối hợp đóng kịch với tôi, tốt nhất là đừng nói gì không nên nói nếu cô muốn sống, đừng nghĩ đến chuyện, mách lẻo, nếu cô thật sự muốn làm như vậy thì đừng trách tôi"
Giọng anh nói với cô rất trầm và vô cùng lạnh lùng, anh cảng cáo cô, tuy cô không nhìn thấy được nhưng cô biết chắc đôi mắt lúc đó anh nhìn cô sẽ rất lạnh lùng, khó chịu.
Cô lúc đó không nói gì chỉ tưởng tượng thái độ của anh thôi đã làm cô run sợ, tay cô bắt đầu run lên, chân cũng run lên.
Run đến mức, cô đứng không vững nữa, cô khụy xuống. Nước mắt từ đâu tuông ra, cô vội lau nước mắt, chấn tĩnh lại tâm lý.
Không biết đây là lần thứ mấy cô cảm thấy sợ hãi như vậy, có lẽ là người nào cô cũng cảm thấy sợ.
Cô mãi chìm trong nỗi sợ hãi, không bao giờ có thể thoát khỏi như đây là nơi không lối thoát.
Cô chưa bao giờ có thể cảm nhận được niềm vui, niềm vui đối với cô chính là một thứ vô cùng xa xỉ, ngay cả nụ cười cũng vậy.
Có lẽ cô không biết cười là gì, có cười cũng chỉ là những nụ cười chua chát, cố gắng gượng cười để an ủi mình.
Anh nhìn cô một lát rồi lại nói. "Cô mau thay cái váy cười này ra đi, cô không xứng đáng mặc lên người một bộ váy lộng lẫy này"
"Nhưng nếu như cô muốn mặc cái váy cưới này thêm một lát, cũng không sao, cô cứ mặc đi dù sao có lẽ đây là lần đầu cô mặc lên người bộ đồ đẹp như vậy, cũng lưu luyến nhỉ." Anh nói với giọng xem thường.
"Anh đừng nói như vậy, tôi cũng không muốn mặc lên người bộ váy nặng nề như vậy đâu, dù sao đẹp hay không tôi cũng không nhìn thấy được." Cô nói nhỏ.
Anh bỗng lại cảm thấy có chút ấn tượng với giọng nói này, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng, thanh thót lại êm tai.
Nhưng ghét thì vẫn ghét có giọng nói hay thì sao chứ
Cô bắt đầu mò mẵm lấy từ vali bộ quần áo, rồi lại mò mẵm vào nhà tắm. Nhưng cô liệu có làm được với đôi mắt ấy?