Cứ thế, cô đã ở nhà của Mộ Bạch.
Cô tỉnh lại, nhìn xung quanh, nhưng nhìn cũng chẳng thấy gì.
"Không lẽ mình đã chết rồi sao? Thật sự bị anh ấy giết chết rồi à? Mình đang ở dưới âm phủ? Mình đã chết rồi mà Diêm Vương cũng không khai ân cho mình nhìn thấy ánh sáng sao?" Cô cứ buồn bã ngồi lẩm bẩm tưởng mình đã chết. Trông cô chẳng có vẻ gì là hận Doãn Tư Cương, cô rất bình thường, bình thường đến nỗi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mọ Bạch mở cửa bước bước vào, nghe thấy tiếng mở cửa cô chợt hoảng hồn, lết xác vào trong.
"Này, ai vậy vậy? Là hắc bạch vô thường sao? Các người đến bắt tôi đi gặp Diêm Vương à?" Cô sợ hãi nói.
Lúc này nhìn cô như một đứa ngốc, anh phì cười, bước lại gần xoa đầu cô.
"Này, đừng nói với tôi là cô tưởng mình chết rồi đó nhé!" Anh nói.
Nghe thấy giọng nói của anh, hình như cô nhận ra điều gì đó.
"Anh... giọng nói này quen quá. Đây không phải là.... anh là Mộ Bạch à? Không phải chứ, không lẽ anh... anh cũng chết như tôi sao?" Cô hốt hoảng.
"Gì vậy chứ?" Anh cười to.
"Cô không có chết đâu Lung à, tôi cũng vậy, chúng ta vẫn chưa chết. Bây giờ cô chính là bệnh nhân của tôi, mà bệnh nhân của tôi sao có thể chết được chứ." Anh nói.
"Vậy đây là...." Cô thắc mắc.
"Đây là nhà của tôi."
"Nhà của anh sao? Sao... sao tôi là ở nhà anh vậy bác sĩ Mộ?" Cô hoảng hốt.
"Không có gì đâu cô không cần phải lo, bây giờ cô là bệnh nhân nhưng tôi không tiện chạy tới chạy lui nên mới đưa cô đến đây. Vã lại, giữa Tư Cương và cô tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì nên.... cô ở đây vậy tốt hơn, lỡ như cậu ta lại nổi thú tính thì thế nào." Anh ngồi xuống giường cùng cô.
Nói đến đây cô lại chợt cảm thấy buồn.
"Tôi cũng không biết là tại sao nữa, không biết tại sao anh ấy lại tức giận như vậy. Có phải là tôi đã làm gì chọc giận anh ấy rồi không?" Cô ôm gối thật chặt, lòng có chút khó chịu.
"Không sao đâu mà, cô đừng lo lắng quá nhưng Lung Nhi à!" Anh nói.
"Hả?"
"Cô có thể kể lại mọi chuyện cho tôi nghe không, có lẽ tôi sẽ biết nguyên do cậu ấy tức giận với cô." Anh vui vẻ muốn giúp đỡ cô.
"Ừm, được thôi, vậy phải nói từ......." Thế là cô cứ kể hết mọi chuyện từ lúc ra khỏi đến lúc cô ngất đi không biết gì nữa.
"Không lẽ...." Anh chợt.
"Sao vậy?"
"À! Không có gì đâu, tôi cũng không biết nữa, nhưng có thể lúc đó cậu ta đang tức giận về một cái gì đó hay là tức giận về công việc nên mới trút giận lên người cô thôi." Anh nói.
"Ồ! Là vậy sao? Chỉ cần tức giận một cái gì đó thôi là có thể giết tôi rồi à? Không ngờ Tư Cương anh ấy lại đáng sợ đến mức độ này." Cô có cảm giác sợ hãi.
Mộ Bạch lúc này chỉ mỏm cười không nói gì.
Theo lời của Lung Nhi nói, không lẽ cậu ta đang ghen sao? Sao có thể chứ, cậu ta mà cũng biết ghen rồi biết yêu à? Với Kiều Lung Nhi sao? Cậu ta từ lúc nào lại thay đổi khẩu vị thích mọt cô mù vậy? Lúc trước còn nói không thích mà? Hay là chỉ là tính chiếm hữu, muốn có được, muốn giữ làm của riêng không muốn người khác cướp mất? Anh suy nghĩ, càng nghĩ thì lại càng khó hiểu. Anh không thể nào hiểu được điều gì đang xảy ra.
Mộ Bạch nhìn sang Lung Nhi, nhìn một lát rồi lại xoa đầu cô.
"Được rồi, tịnh dưỡng cho khoẻ đi cô gái ngốc à!" Anh mỉm cười rồi nói với cô.
Anh ấy cũng quan tâm mình kìa, thật thích quá đi, từ khi bước ra khỏi nhà họ Kiều mình càng được nhiều người quan tâm hơn. Đúng là có cảm giác hạnh phúc, vui vẻ.
Cô suy nghĩ.