Sau đó một tuần cũng đã đến.
Cô đã ở nhà của Mộ Bạch được một tuần.
Trong một tuần này cô thật sự cảm thấy rất vui vẻ, tuy vui nhưng cũng không ngừng nghĩ đến Doãn Tư Cương.
Còn Mộ Bạch thì càng ngày lại càng quý mến cô hơn, có Lung Nhi anh luôn cảm thấy rất rất là vui, lúc nào trong lòng cũng cảm thấy xôn xao hạnh phúc.
Nhưng bữa tiệc nào lại không tàn, ngày hôm nay cô phải về lại Doãn gia. Mộ Bạch thật sự không muốn như vậy một chút nào. Nhưng anh vẫn muốn tôn trọng quyết định của cô, vẫn đưa cô về đấy.
Tại Doãn gia.
Cô đứng bên ngoài cửa.
"Anh cứ về trước đi, đã đến nơi rồi." Lung nhi nói với Mộ Bạch.
Mộ Bạch trong có vẻ không vui, nói với cô.
"Em đang muốn đuổi anh về sao? Lung Nhi." Anh thật sự cảm thấy khó chịu.
"Không phải vậy đâu, anh đừng có hiểu lầm mà, em chủ sợ là làm phiền anh, ảnh hưởng đến công việc của anh thôi. Không phải là anh nói hôm nay anh sẽ rất bận sao?" Cô cười tươi nói với anh.
Nhìn thấy nụ cười này của cô anh không thể nào tức giận được nữa. Nhưng cũng không phải là tức giận gì vì anh biết cô chỉ là quan tâm đến anh mà thôi. Có điều anh cảm thấy buồn bực, khó chịu khi Lung Nhi về lại Doãn gia thôi. Lúc này anh dường như muốn chiếm lấy Lung Nhi làm của riêng cho mình.
Vã lại cũng là do anh lo lắng, không biết cái tên Doãn Tư Cương đó có đối xử tốt với cô hay không? Thật sự là lo chết được.
Nhưng có thể làm gì hơn đây.
"Được rồi, vậy anh về trước đó nhé?" Anh cố ý hỏi cô xem cô có níu kéo anh lại hay không.
Nhưng...
Cô lại ừm nhẹ một cái, nở nụ cười tươi với anh với ý "được, anh đi đi." Biết cô không có ý định giữ anh lại.
"Được rồi, vậy anh về đây." Nói xong anh liền lái xe chạy đi mất.
Sau khi anh rời đi cô liền đến cửa bấm chuông. Teng! Teng! Teng!
Liền có người ra mở cửa, đó là hầu gái của căn biệt thự.
Cô ta trong có vẻ rất lo lắng lại hốt hoảng, khi nhìn thấy cô như là như thấy cứu tinh vậy.
Cô liền chạy lại kéo tay Lung Nhi.
"Phu nhân à, cô mau vào trong đi, thật sự là tôi đã hết cách luôn rồi, cậu chủ cậu sáy thật khó chiều." Cô hầu gái nói với Lung Nhi.
Cô vẫn không hiểu gì, thật khó hiểu, cô ấy đang nói gì vậy chứ?
"Có chuyện gì vậy?" Lung Nhi hỏi cô.
"Phu nhân à, cậu chủ cậu ấy bị bệnh rồi, sốt cũng không phải nhẹ nhưng mà bác sĩ cũng không chịu gọi, thuốc cũng không chịu uống, mà ăn cháo cũng không chịu ăn. Tôi thật sự là không biết làm sao luôn đó." Cô nói trong bất lực.
Nghe cô ấy nói xong, Lung Nhi hoảng hốt, cô vô cùng lo lắng.
"Gì chứ? Anh ấy bị bệnh rồi à? Sao lại bị bệnh chứ? Làm sao lại bị bệnh? Bị bệnh sao lại không chịu uống thuốc chứ? Như vậy làm sao mà khỏi được." Cô ra vẻ rất là bức xúc.
"Nên mới nói, phu nhân, tôi chỉ trông chờ vào cô thôi." Bất lực
😭😭😭😭😭😭😭
"Được, vậy tôi sẽ lên đó chăm sóc cho anh ấy, cô chuẩn bị khăn, nước nóng và nấu cháo đi." Cô vừa đi nhanh vừa nói.
"Tất cả đã được chuẩn bị cả rồi, là do cậu chủ cái gì cũng không chịu nên mới...."
Trên phòng.
Cô bước tới mở cửa ra thì....
"Tôi đã nói là đừng làm phiền tôi rồi mà, cô không nghe sao?" Anh quát lớn, cứ tưởng Lung Nhi là cô hầu gái.
"Doãn Tư Cương, anh đây là đang có thái độ gì đây hả? Anh có còn là con nít nữa đâu, sao lại hành xử như vậy chứ? Bị bệnh mà không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn cháu, làm sao mà khỏi được?" Cô tức giận nói với anh, có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tức giận đến vậy, cũng là lần đầu cô có gan mà mắng người khác như thế, đây còn là một vị tổng tài tàn bạo nữa.
Nghe thấy tiếng cô, anh ngồi dậy.
"Lung Nhi?"