Vân Thư tỉnh ngộ: “Ò! Đúng ha, con nhớ ra rồi.”
“Mẹ, vậy giá nhà của Cẩm Tú Thành sẽ tăng chứ?”
“Nếu như con nói thì sẽ có trong thời gian ngắn.”
Vân Thư thở dài một hơi:. Hôm nay con đã lỡ nói với người của công ty là sẽ tăng, ngày mai con phải sửa lại lời nói này mới được.”
Bà Vân dạy dỗ Vân Thư: “Đừng khoe khoang chuyện bản thân không chắc chăn khắp nơi như vậy, bọn ta đã dạy con thê nào.”
“Vâng, con biết sai rồi.”
Tạ Mẫn Hành vừa mới đến công ty thì nhận được điện thoại của cấp dưới: “Tống giám đốc, quả thật Đàm Trung muốn tìm tòa nhà gần công ty chúng ta”
“Bây giờ sao?”
Cấp dưới trả lòi: “Vâng, người của chúng ta đã mua hết căn hộ xung quanh công ty rôi.”
Tạ Mẫn Hành đi vào thang máy dành cho tổng giám đốc, thang máy trực tiếp, đi lên, Tạ Mẫn Hành cắm tay vào túi: “Điều tra một người giúp tôi.”
Vân Thự ăn xong thì đợi Tạ Mẫn Hành đến đón cò ở biệt thư Vân Đoan.
Bò ở bên cạnh sô pha, ngay cả thần tượng yêu thích trên truyền hình cũng không xem, chỉ nhìn chằm vào cửa chính.
Ông Vân không khỏi báo oán: “Mới gả đi được bao lâu chứ? Đã lâu không về nhà mẹ, về một cái thì nằm, không nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ, bò ở cửa đợi cái gì?”
Giọng điệu ông Vân không tốt, Vân Thư ý thức được sai lâm, lập tức dán qua, ôm chặt lấy cánh tay của ông Vân, cười hì hì: “Ba, con chơi cờ với ba nhé?”
Ông, Vân rút cánh tay lại: “Không cân.
Trên miệng từ chối nhưng chân lại rất thực tê, ông ây đi đên tủ đựng đồ, lầy hộp cò tướng ra, nói với cục cưng: “Cải này là đô cổ đó.”
Vân Thư nhận lấy. hộp cờ tướng: “Là đồ cổ, đúng, ba của con là nhất”
Hai ba con mở hộp cờ tướng, ba một bước, cọn một bước, trong phòng khách đều là âm thanh rút lại cờ của Vân Thư và ông Vân dạy dỗ Vân Thư không biết lý lê.
“Sao con lại không có lý lẽ như vậy?”
“Ba, sao con không có lý lẽ chứ, con vân chưa đi mà.”
“Vân Thư, lượt này con đã đi rồi.’ “Ba, con đã rút lại, con đã nói với ba rồi mà.”
Bà Vân ngồi. ở sô pha xem truyền hình, xem cũng không yên: “Hai ba con yên tĩnh một lúc đi.”
Lúc Tạ Mẫn Hành đến, Vân Thư đã thua mây ván, bây giờ chỉ còn lại một “Xe” một “Mã” còn có một “Pháo” một “Tướng”, mà ông Vân chỉ mắt máy.
Cục diện này khiến Tạ Mẫn Hành cũng muốn biến mắt.
Nhưng lại bị Vân Thư túm lầy ống quân: “Xem như anh đến rồi, Ti lên, ván này em sắp thắng rồi, anh đến giúp em đi, kêt thúc thì chúng ta đi.”
Tạ Mẫn Hành bát đắc dĩ, mặt cọ rúm lại: “Tiểu Thư, lát nữa em có thể mô phỏng lại em đánh cờ như thê nào không?”
Biểu cảm ghét bỏ Vân Thư không còn chỗ nào đề chê. Đúng thật là ghét bỏ, Vân Thư bĩu môi: “Y anh là Bnh không cứu được chứ gì.”