Nhưng Tăng Hiểu Khê lại bất chấp tất cả muốn cướp cô đi.
Tô Nhược Hân rất cảm động, nhưng ngay sau đó, cô đã giơ tay từ chối vệ sĩ đến gần: “Dì Tăng, cảm ơn dì đã tin tưởng cháu, dì yên tâm, cháu có thể xử lý được vụ án này, cháu đảm bảo với dì là cháu sẽ không sao, dì bảo bọn họ rời đi trước được không?”
“Cháu chắc chứ?” Tăng Hiểu Khê tỏ vẻ lo lắng.
“Chắc chắn.”
“Ặc, đừng nói là cháu trông cậy vào Hạ Thiên Tường này nhé, nếu cậu ta thật sự có thể giúp cháu thì bây giờ cháu cũng không gặp tình huống như thế, mẹ của cậu ta không phải người hiền lành đâu.” Nói xong, Tăng Hiểu Khê khinh thường liếc Hạ Thiên Tường một cái.
“Dì Tăng, cháu thật sự không sao đâu, dì đừng lo.”
“Dì có thể không lo chắc, xem đi, bọn họ muốn bắt cháu đi rồi.” Tăng Hiểu Khê nhìn đám cảnh sát mặc thường phục đang lặng lẽ bao vây, bây giờ đã có mấy chục người rồi.
“Dì Tăng, cháu thật sự không sao mà, dì về trước đi được không?” Tô Nhược Hân dịu dàng khuyên nhủ Tăng Hiểu Khê, lúc này, nói không cảm động chắc chắn là nói dối, cô thật sự rất biết ơn Tăng Hiểu Khê vì đã muốn cứu cô vào lúc này.
“Toàn bộ thành phố T đều đang bàn tán chuyện của cháu và Chúc Yên, Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi là không thích cháu đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường, sau này cháu vẫn nên cách xa cậu ta một chút, Cận Liễm con dì cũng không tệ, chưa tính đến việc thằng bé cưng chiều yêu thương con, mà cả mẹ chồng là dì và ba chồng là Cận Hồng Huy cũng sẽ che chở con, Tô Nhược Hân, con nên cân nhắc đến Cận Liễm con dì.”
“…” Tô Nhược Hân như hỗn loạn trong gió, lúc cô sắp bị cảnh sát bắt đi, Tăng Hiểu Khê vẫn một lòng một dạ muốn thúc đẩy quan hệ yêu đương giữa cô và con trai Cận Liễm của bà.
Tự nhiên cô còn có cả ba mẹ chồng rồi…
“Tô Nhược Hân, cháu nghe thấy dì nói gì không? Từ lần đầu tiên gặp cháu dì đã thấy rất thích cháu rồi, dì nói cháu nghe, cháu chỉ có thể làm con dâu cưng của dì thôi.”
“Dì Tăng, cháu… cháu đi trước đi.” Tô Nhược Hân day trán, nhiều cảnh sát vây quanh như thế mà Tăng Hiểu Khê cứ hết câu này đến câu khác bảo cô là con dâu của bà, sao cô cứ cảm thấy như đang đùa giỡn thế này.
“Tô Nhược Hân, dì không phải nói đùa với cháu, nếu cháu không muốn đi đến đó, chỉ cần cháu gật đầu, dì sẽ lập tức đưa cháu đi.”
Tô Nhược Hân đảo mắt nhìn mấy cảnh sát ở xung quanh.
“Dì Tăng, Chúc Yên đã chết, bọn họ muốn bắt cháu đi cũng là đương nhiên, nhưng dì yên tâm, cháu chỉ là kẻ tình nghi thôi, cháu sẽ rửa sạch tội danh của mình, dì đợi cháu ra ngoài rồi mới cháu ăn cơm nhé, cháu vẫn không quên những gì dì đã hứa với cháu đâu.”
“Ý là cháu đồng ý đi với bọn họ ư? Con bé này, sao cháu bướng bỉnh thế, đi cùng dì không tốt sao?”
“Dì, cháu vốn không có tội, nếu đi theo dì thì lại có cảm giác như thật sự có tội rồi, như thế không ổn lắm.”
Tăng Hiểu Khê trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng khá có lý.”
Ặc, cô nói thế này đâu chỉ là khá có lý, mà là cực kỳ có lý mới đúng: “Dì Tăng, cháu đi trước, hẹn gặp lại sau.” Tô Nhược Hân ung dung rời đi cùng với cảnh sát.
“Tô Nhược Hân, cháu thật sự không đi với dì sao?”
“Không, đây là cháu tự nguyện.” Tăng Hiểu Khê quá nhiệt tình, Tô Nhược Hân cảm thấy nếu cô còn không thôi trò chuyện với bà, thì cô sắp bị cảnh sát xung quanh trừng thủng người rồi.