Vân Thư vui vẻ nói: “Mẹ, tối nay con không về nhà ăn cơm, tôi nay con tăng ca, là con chủ động yêu câu.”
Bà Tạ: “Vậy buổi tối con phải nhớ ăn cơm, đừng ăn quá mặn, cay, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Vân Thư gật đầu ở phía bên kia điện thoại: “Mẹ yên tâm, con biết rỗi. Mẹ, mẹ đi mua sắm đi, buổi tối con sẽ về nhà.”
Sau đó, Vân Thư gọi điện thoại cho ông nội Tạ: “Ông nội, tối nay con tăng ca, không. về nhà ăn cơm với ông, ông phải ăn cơm thật ngon, đừng nhớ con đó.”
Giọng nói của ông nội Tạ thô ráp khàn khàn: “Con nhóc, mệt thì Hãy từ chức, nhà họ Tạ nhiều tiền lắm.”
Vân Thư: “Ông nội, con sẽ về nhanh thôi, ông phải uống thuốc thật tốt, đợi thời tiêt âm lên, con sẽ đưa ông đến công ty của con.”
Miệng ông nội Tạ đồng ý: Được, được.” Ong nội Tạ đã có tuổi, tuôi này của ông ấy đã cao, sau tết đến quân khu một thời gian, tuy rằng đã dẫn theo bác sĩ gia đình nhưng thuốc có thể chữa bệnh trong người ông ây lại rất ít. Sau khi về đến nhà, ông nội Tạ lập tức uê oải, hơn nữa còn bị cảm, cả người không có sức lực, kết quả cả ngày phải uông thuốc, thời gian dài, ông Tạ lập tức trở thành lão ngoan đồng, uống chịu uống thuốc thì người trong nhà sẽ thay phiên nhau gọi điện thoại dỗ dành lão ngoan đồng, có lúc Vân Thư cũng rất lo lắng nên dặn dò thêm một tiêng.
Cho rằng Vân Thư nói đùa sao?
Không!
Sau đó, Vân Thư mở nhóm wechat ba người, quay một đoạn video nhỏ gửi cho ông bà Vân, biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình.
Nara thấy Vân Thư làm xong nguyên bộ, hỏi: “Xong chưa?”
Vân Thư gật đầu: “Có lẽ rồi.”
Nara: “Vậy cô mau ngồi xuống đi, để tôi giúp hai cô.”
Vân Thư và An Kỳ đều cảm kích nhìn Nara: “Cảm ơn cô, cô là tốt nhất.”
Nara: “Một tuần trà chiều.”
Vân Thư sảng khoái: “Hai tuần.”
Nara: “Đậu rồi nói sau.”
Chín giờ tối, ánh trăng treo cao trên bầu trời, xe trước cửa công ty đều ít đi rất nhiều, đèn đường lóe lên ánh sáng màu cam đứng cao cao ở hai bên đường, đèn sao năm mới không biết đã bị gỡ xuống từ khi nào, trên đường không còn ánh đèn đầy màu sắc lấp lánh, mà có thêm mấy phần yên tĩnh.
Vân Thư làm xong tất cả đã chín giờ tối, ba người họ tách nhau ra ở dưới lầu, Vân Thự nhìn đồng hồ, cầm lầy điện thoại vốn định gọi cho Tạ Mẫn Hành, tay bám xong lại thu hỗi, đã là giờ này rồi, cô cũng ngại bảo người nhà đến đón cô.
Cho nên tự đi bộ trên con đường nhỏ, có ý đi đến trung tâm mua sắm gân đó, có lẽ nơi đó sẽ có chỗ bắt xe trở về.
Nhưng Vân Thư không biết là phía sau cô có một chiêc xe quen thuộc vẫn luôn bám sát.