An Kỳ đồng ý với Vân Thư: “Quả thật rât nhiêu nước xâu.”
“Chỉ cho phép tôi nói, cô không được nói tôi.” Vân Thư nói giõn, bá đạo ra lệnh cho An Kỳ.
An Kỳ: “Còn không cho phép nói sự thật. Nhưng nữ thần đi đâu đây?”
Vân Thư nhướng mày: “Nhà nhỏ của tôi.
Cao Duy Duy: “Không được.”
Cao Duy Duy nói quá nhanh khiến Vân Thư kinh ngạc, hỏi: “Tại sao?”
“Tôi đến nhà cô cũng không tiện, để tôi đến khách sạn trước đi.”
Vân Thư: “Yên tâm đi, nhà nhỏ của tôi không có ai khác, ba mẹ tội đều ở biệt thự Vân Đoan, ba mẹ chồng đều ở Tử Kinh Sơn, nhà nhỏ mà tôi nói thật ra là ‘Mười dặm cổ thành do nhà chúng tôi khai phác, kỳ ba đã hoàn thành rôi, ba mẹ tôi giữ lại cho tôi một căn đã trang trí xong hết, tôi vẫn chưa đi xem, hôm nay chúng ta cùng đến đó đi.”
Cao Duy Duy không cảm ơn, mà hỏi ngược lại Vân Thư: “Cô có biết tôi là ai không?”
Vân Thư: “Biết chứ, nữ thần mà.”
Cao Duy Duy lắc đầu: “Tôi và..
“Alo, chồng.” Điện thoại của Vân Thư vang lên.
Tạ Mẫn Hành nhìn ngoài cửa sổ, hỏi: “Chuẩn bị đi đâu rồi?”
Vân Thư cười hì hì: “Anh đoán xem.”
“Ya, chồng đoán không ra, không thông minh bằng vợ. Vợ nói xem muốn hộ tống con tin đi đâu vậy?”
Vân Thư kinh ngạc: “Ya, chồng, anh biết rồi sao?.Em vẫn chưa nói cho anh mà, muốn cho anh bắt ngờ, sao anh lại biết được vậy.”
Tạ Mẫn Hành nghe được giọng điệu làm nũng trong lời nói của Vân Thư: “Lo cho em nên đã gọi điện thoại hỏi Tần Ngũ. Bây giờ đang ở đâu?”
Vân Thư: “Trên đường đến Mười dặm cổ thành. Buổi tối nhớ đón em tan làm đó.”
“Ừm, được.”
Vợ chồng họ nói chuyện khiến người bền cạnh ngưỡng mộ, An Kỳ châm chọc: “Tiểu Thư, hai bọn tôi vân đang bên cạnh đó, đừng có mà quá đáng.”
Cao Duy Duy cũng đích thân nghe được cuộc sông hàng ngày của Tạ Mẫn Hành và Vân Thư, lời cô ta muốn nói ra cũng nuốt vào trong bụng, xem như chưa xảy ra gì cả, trong âm thầm, cô ta đã nợ Vân Thư hai lân.
Đến “Mười dặm cổ thành”, Vân Thư lấy chìa khóa từ cửa ra, vừa đi vừa thưởng thức: “Wow, ba tôi đã tìm ai thiệt kê vậy, phong cách kiến trúc của căn nhà nảy, thiết kế tiêu khu này, dọc đường đã tịnh xảo như vậy không được, tôi về nhà phải thêm đùi gà cho ba tôi thôi.”
Mặc dù An Kỳ không nói gì nhưng cũng đang ngăm phong cảnh trên đường, không chút khách sáo nói, nếu như biến Mười dặm cổ thành thành điểm tham quan, nhất định sẽ có rất nhiều du khách đến du lịch.
Nơi này thực sự hoàn toàn khôi phục lại tưởng tượng của mọi người về cuộc sông của những người giàu có cao quý cô đại.
Cao Duy Duy cũng bị phong cảnh xung quanh khiến cho tâm trạng hồi phục không ít, đặc biệt là ở chung với Vân Thư, nụ cười bất giác hiện lên trên mặt.