Vân Thư kích động ôm chằm lây Giang Quý.
Giang Quý vui mừng vì mình đã chọn đúng, lúc đầu căn rằng mua hai thứ đó đều rất xứng đáng với tính mạng của mình.
“Đi, tìm một nơi ngồi nói chuyện.”
Hai người tìm một quán cả phê yên lặng, Vân Thư nói: “Vấn là nơi này tốt, yên tĩnh, chỗ lần trước em và Khinh Khinh đến quá ồn ảo, không có cảm giác của một quán cà phê.”
Giang Quý: “Em và Khinh Khinh học cùng một chuyên ngành sao?”
“Không phải. Giang Quý, anh tặng em xe sang, vậy tặng Khinh Khinh cái gì?” Vân Thư lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, muôn có bao nhiêu đắc ý thì có bây nhiêu: “Phải công bằng, phải ngang giá.”
Giang Quý nhớ lại, lập tức cảm thấy nhói trong tim: ˆ ‘ Một căn nhà song lập ở Duyệt Lai Niên Hoa. Chỉ với hai bọn em, anh đã mắt ba mươi ba tỷ rồi.’ Vân Thư thán phục: “Anh, anh là anh trai em.”
Giang Quý vẫn không quên chuyện quan trọng: “Em kết hôn rôi sao?”
Vân Thư cười xấu hồ, bưng ly cà phê lên gân miệng: “Ai nói với nh thế?”
“Chồng em, anh gọỌÏ. điện thoại cho.
em, anh ta bắt máy.” Giang Quý tiền lại gân, nói.
Vân Thư chậm rãi bước đến: “Này Vân Thư ngạc nhiên: “Hai, hai người còn nói chuyện với nhau sao?”
Giang Quý ngả đầu ra sau: “Chỉ nói được máy cầu, anh ta ngắt điện thoại của anh. Cho nên, em kết hôn rồi2”
Vân Thư cười ngại ngùng, xoa xoa cảm: “Đúng là kết hôn rồi, điều này không phải do hoàn cảnh ép buộc sao? Ai bảo lúc đó anh không ở trong nước, em không còn cách nào khác, ít nhất thì chồng em trông cũng đẹp trai nên em mới gả cho anh ấy.”
“Bỏi vì chuyện Vân Thị gặp khủng hoảng năm ngoái sao?”
“Anh biết chuyện đó?”
“Vừa mới biết.”
Vân Thư lại hỏi: “Sao anh biết được?”
“Tìm kiếm trên Baidu.”
Vân Thư uống một ngụm cà phê để trấn áp nỗi sợ hãi: “Nêu sớm biệt cái gì anh cũng biết hết rôi thì em không cân giâu giêm làm gì.
Sau khi Giang Quý hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, anh ấy tự cảm thấy VÔ cùng hồi hận. Nếu lúc đó anh ây ở trong nước thì tốt biết bao, như thế thì Vân Thư không cân phải lấy chồng và sẽ tiếp tục hoàn thành sự nghiệp học hành của cô, anh ây còn có thê đưa cô ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hơn.
Giang Quý là phá gia chỉ tử của nhà họ Giang, nói anh ấy tiêu tiền như rác, nhưng thực ra anh ấy chỉ hào phóng với Vân Thư và Lâm Khinh Khinh. Anh ây là con trai độc định của nhà họ Giang, từ nhỏ đã xem Vân Thư và Lâm Khinh Khinh như em gái ruột. Tuổi còn nhỏ nhưng anh ây đã mua búp bê barbie mới, mô hình xe đua để cho hai cô em gái, Vân Thư và Lâm Khinh Khinh cũng xem Giang Quý như anh trai ruột, những chuyện như làm nũng, trêu chọc Giang Quý bọn họ đã làm hết rồi. Vân Thư đánh nhau không thắng thì Giang Quý xông lên. Có Người theo đuôi Lâm Khinh Khinh, anh trai Giang Quý đánh người ta đến mức nhập viện, sau đó không còn ai dám LT tỉnh Lâm Khinh Khinh nữa. Khi Đàm Nhạc theo đuổi Vân Thư, lúc đầu cũng tỏ ra sợ hãi trước mặt Giang Quý, về sau không có Giang Quý LdhỦ ta mới tán tỉnh Vân Thư một cối lộ liễu, nói tóm lại, Giang Quý chính là người thân của Vân Thư và Lâm Khinh Khinh.
“Khinh Khinh đâu? Tính cách em ấy mềm yếu, có bị mẹ kế ức hiếp không? Em phải vảo vệ tốt Ehụ Khinh Khinh.”