Giang Quý: “Không phải em vừa gọi em ấy là Mẫn Tây sao? Gọi thế không tiện à?”
“A, không, không phải. Chị dâu, em đi trước, sắp không đón được xe rồi.”
Tạ Mẫn Tây nói xong lập tức xách túi xuống núi.
Vân Thư cũng cởi dây an toàn: “Em cũng đi đây. Đúng rồi, để xe nhà anh trước. Cảm ơn anh, tạm biệt.”
Vân Thư vui vẻ về nhà, Giang Quý xuông núi đúng lúc gặp Tạ Mẫn Hành đang đi lên núi về nhà.
Hai chiếc xe lướt qua, con đường rộng rãi trông rất hẹp, Tạ Mẫn Hành nhìn góc nghiêng Giang Quý, nhưng Giang Quý không hề hay biết.
Vân Thư có được một chiếc xe hơi sang trọng, đừng nói là vui Sướng, cả đường nhảy nhót, hôn vào chìa khóa xe hết lần này tới lần khác.
Khi Tạ Mẫn Hành trở về nhà, anh thấy Vân Thư đang gọi video với Lâm Khinh Khinh.
“Cậu mau nhìn xe mà Giang Quý tặng tớ đi, là Ferrari 488, Có ngưỡng mộ không, tớ đã hỏi anh ấy rôi, cậu không có Ferrari 488.”
Lâm Khinh Khinh đang ở lối đi an toàn của bệnh viên, lúc nói chuyện vẫn còn nghe thấy tiếng vang: “Chắc chắc là cậu hồi lộ anh ây.”
Vân Thư phủ nhận: “NO, không phải lần này, lần này đều là do anh ây chủ động.”
Lâm Khinh Khinh: “Chậc, sao anh ấy đột nhiên trở vê vậy?”
Vân Thư: “Có thể là… do tó lấy được chìa khoá xe kích động quá nên quên hỏi rồi.”
Sau khi cúp video, Tạ Mẫn Hành mới hỏi: “Ai tặng xe vậy?”
Vân Thư lắc lắc chìa khóa xe: “Giang Quý tặng.” Đôi mắt híp lại thành nếp nhàn nhỏ, Tạ Mẫn Hành thừa nhền là mình đang ghen.
Tạ Mẫn Hành ngòi đối diện với cô: “Em tới trường không phải vì trường có chuyện, mà là vì Giang Quý hẹn em. Giang Quý chính là người Íliên lạc với em hôm nay sao?”
Vân Thư chột dạ vì lời nói của Tạ Mẫn Hành, nhưng những gì anh nói là sự thật: “Đúng thé. „ Tạ Mẫn Hành hỏi: “Tiểu Thư, sao em lại nói dối anh?”
Vân Thư không nhận ra những g mình làm ngày hôm nay đã lừa đối Tạ Mẫn Hành, cho đến khi Tạ Mẫn Hành hỏi cô tại sao lại lừa dối anh? Vân Thư không biết trả lời như thế nào, cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, nên cô chọn cách im lặng.
“Tiểu Thư, trả lời anh.” Tạ Mẫn Hành ra lệnh.
Vân Thư cúi đầu lắc đầu.
“Là bởi vì em thích Giang Quý?”
Vân Thư ngắng đầu, ánh mắt ngây thơ: “Em vần luôn thích anh ây. Em cũng thích rất nhiều người.” Đây là lời giải thích của Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành tức giận đến nội thương: “Ừm, anh cũng thích rát nhiêu người.”
Giám mà Tạ Mẫn Hành ăn là giám lâu năm, vị chua có ảnh hưởng rất lớn.
Tạ Mẫn Hành một đêm ¡ không, VỀ, hôm sau đi làm, tài xế ở ngoài cửa: “Thiếu phu nhân, cậu chủ bảo tôi đưa cô đi làm. Nhưng cậu chủ ra lệnh không cho tôi nói với cô. ” Ý của tài xế rât rõ ràng, nhựng Vân Thư lại ngơ ngác không hiệu: “A, vậy tại sao an: lại nói với tôi, nói rồi Tạ Mẫn Hành không trừng phạt anh sao? Nhưng đừng lo, tôi sẽ không bao giờ nói với Tạ Mẫn Hành đâu, anh không nói ra ngoài là được.”
Tài xế đột nhiên cảm thấy có lỗi với cậu chủ: “Thiếu phu nhân, cô nghiêm túc à?”
Vân Thư gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi nói được làm được.”