Vân Thư vừa ký được với Cao Duy Duy, nhưng bên ngoài vân đầy tiêng măng chửi. Từ sáng An Kỳ đã cầm máy tính bảng đưa cho Vân Thư xem: “Chuyện nữ thần xảy ra đã mười ngày rôi, tin tức trên mạng vẫn đang lên men. Chuyện này không bình thường.”
Vân Thư đặt túi xuống, nhìn bình luận, lần lượt mở ảnh đại diện, nhìn trên Weibo: “Đây là tài khoản zombie, cô nhìn thời gian nộp đơn, trên Weibo không có lấy một tin nhắn.”
An Kỳ: “Vậy phải làm sao đây? Đúng rồi hỗm nay nữ thần đến công ty lần đầu đó. Chúng ta chuẩn bị gì đây?”
Ánh mắt Vân Thư nhìn về phía cửa phòng làm việc của quản lý Mao nói: “Chúng ta không cần chuẩn bị, quản lý Mao yêu quý của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Vì Cao Duy Duy là nghệ sĩ của ảnh thị Giang Tả, cho nên các mỗi quan hệ công chúng, ảnh thị Giang Tả Sẽ chơi tới cùng. Dù tin tức Bà Phàm nghỉ làm lan truyền trên mạng, ảnh thị Hàn Hoặc có chuyện là vì cơ thể Bạch Phàm không thoải mái, mong các fan thứ lỗi. Dưới weibo của BH Phàm tràn ngập bình luận của nhóm anh em hoặc chồng, tất cả đều quan tâm đến sức khỏe của Bạch Phàm.
Vân Thư gọi Bạch Phàm: “Ngôi sao lớn, anh bị bệnh à?”
Bạch Phàm xoa thái dương: “Không phải, tôi đang ở đồn cảnh sát. Ai nói với cô là tôi bị bệnh?”
“Ò, không sao thì tốt, bắt được người tới phòng thầm hỏi được gì rồi?”
Khi được hỏi về điều này, Bạch Phàm thất vọng: “Thầm vấn cả đêm cũng không có gì. Bây giờ Cao Duy Duy thê nào?”
Vân Thư: “Nữ thần vẫn ồn, hôm nay là ngày đầu tới công ty, có lẽ sắp tới rôi, ngôi sao lớn, anh đừng dồn hết tâm tư vào việc điều tra thâm ván, nữ thần biết được sẽ thấy đau lòng đó.”
Bạch Phàm cười khổ: “Mong là thế.”
Vào cuối tháng ba, Cao Duy Duy lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng kể từ chuyện hotsearch lân trước. Hơn nữa còn là dưới ảnh thị Giang Tả, phóng viên do quản lý Mao Sắp xếp đã chụp hai bộ ảnh độc quyên vào sáng sớm. Sau đó sáng hôm sau, quản lý Mao, Cao Duy Duy và những người khác thảo luận về cộng quan trong phòng họp, bởi VÌ cân công quan, luật sư phải biết nhân quả của mọi việc để có thê thắng kiện.
Tại Hanlin Mansion, Chu Yên nhận được tin tức răng người của mình đã bị đồn cảnh sát bắt giữ hơn một ngày: “Tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”
“Chúng tôi đã nhờ luật sư thương lượng, đồn cảnh sát không có bằng chứng, lúc tới giờ họ phải thả người.
Chỉ cần anh ta nhịn không nói chúng ta ra là được.”
Chu Yên: “Tôi biết rồi.”
Chu Yên thây người chủ chốt bị bắt, chính cô ta cũng không có lòng tin anh ta sẽ không phản bội mình, ai có thể cứu được anh ta? Ông Tạ Không thể, không thể để ông ấy biết nhữn ng chuyện mà cô ta đã làm. Còn có thê tìm ai?
Nghỉ phạm tại đồn cảnh sát đã bị bắt đi, mây. cảnh sát liều mạng bắt được anh ta ủ rũ đấm vào tường. Bạch Phàm ngôi một mình trong phòng thầm vân, ngôi nơi nghỉ phạm đang ngôi nhìn bức tường xám xịt trước HP Mọi người ai cũng thấy sự nỗ lực của Bạch Phàm trong những ngày qua. Nếu nói khó chịu thì ở Bạch Phàm phải chịu đựng nhiều hơn cả họ.
Cao Duy Duy chủ động gọi điện thoại cho anh ta: “Ở đâu đấy?”
Bạch Phàm ngồi thẳng lưng, võ mặt để bản thân có thêm chút tình thần: “Đồn cảnh sát, có chuyện gì không?”
Cao Duy Duy: “Anh tới ảnh thị ¡Giang Tả được không? Có chuyện cân anh giúp, nêu kHôNg tiện thì cũng không sao.