Sau khi Vân Thư rời đi, Tạ Mẫn Hành đưa tờ biên nhận cho y tá, rồi quay người rời đỉ.
Phía sau có người đang thảo luận: “Điều này có nghĩa là gì?”
Vân Thự đi theo Giang Quý đến khoa nội trú tầng, tám: “Vào đi. Khinh Khinh ở trong đó.”
Vân Thư cảm thấy chuyện này không phải chuyện nhỏ, còn có cả Khinh Khinh: “Giang Quý, đừng dọa bọn em, rốt cuộc anh làm sao?”
Giang Quý: “Vào rồi nói.”
Lâm Khinh Khinh nhìn thấy Vân Thư xuất hiện: “Giang Quý, không phải anh đi rồi à? Tiêu Thư, sao hai người lại ở cùng nhau?”
Vân Thư nhìn Giang Quý rồi lại nhìn Lâm Khinh Khinh, ánh tội nhìn ông nội đang căm ống thở trên giường: “Đây l là ông Lâm?” Lâm Khinh Khinh gật đầu.
Giang Quý hỏi trước: “Vết thương ở cô của em là do ai?”
Vân Thư: “Bị một tên săn ảnh gây ra,. người đã được Tạ Mẫn Hành dạy dỗ rồi, bây giờ, Giang Quý, sao anh đại rời đi, còn vì sao anh ở bệnh viện có lẽ em đã đoán được rồi.”
Giang Quý khiến Vân Thư hiểu lầm nhưng không hề cảm thấy áy náy: “Còn gì nữa, bệnh Giang Nghiên tái phát chỉ có thể ra nước ngoài chữa bệnh, mẹ anh không yên tâm để Giang Nghiên ở nước ngoài một mình, lại không yên tâm để anh ở Trung Quốc một mình, vừa hay công ty của ba đặt trọng tâm ở nước ngoài, gia đình anh đã chuyền đi, anh muốn nói cho em, lúc đó em lại tham gia trại hè, không thê liên lạc với em, Khinh Khinh lại “biển mắt một thời gian dài, khiến anh đã âm thầm ra đi.”
Lâm Khinh Khinh: “Chẳng trách.”
Lúc này Vân Thư muốn bóp ‹ chết Giang Quý, chỉ vì lý do vớ vần này mà cô đã làm tổn thương Tạ Mân Hành, vẻ mặt. buồn bã như chết tâm: “Ò, em hiểu rồi. Khinh Khinh, ngày mai gặp lại.”
Giang Quý bước ngang chặn cửa “Em ẳ đâu, Tạ Mân Hành đi rôi, em về như nào?”
“Không phải vì anh chọc giận à, vì lời của anh gây hiều lầm.” Vẫn Thư nói xong lập tức chạy đi, Lâm Khinh Khinh lo lắng đi theo Vân Thư xuống lầu.
Tầng một không còn bóng dáng của Tạ Mẫn Hành, chuyện Vân Thư mong đợi đã không xảy ra, mối quan hệ giữa hai người vừa mới dịu đi, hiện tại đã là mùa đông, Vân Thư cắn chặt môi dưới, hai mắt chảy ra nước mắt bay trong gió: “Tên khốn, không chịu một lát. Đi trước rồi, anh đi đi.”
Lâm Khinh Khinh đuổi theo: “Tiểu Thư, tớ có chuyện muôn nói với cậu.”
Vân Thư: “Nhưng tớ không muốn nghe.”
Lâm Khinh Khinh: “Liên quan tới chồng cậu, cũng liên quan tới cậu.”
Sau đó Vân Thư nhìn Lâm Khinh Khinh: “Cậu muôn nói cái gì?”
Lâm Khinh Khinh chỉ vào một băng ghệ cách đó không xa nói: “Ngồi xuông nói chuyện.”
Vân Thư ngồi xuống theo: “Khinh Khinh, cậu nói đi.”
“Cậu đã yêu Tạ Mẫn Hành.”
Ngôn ngữ. của Vân Thư kích động: “Không thể nào.”
“Tiểu Thư, cậu chính là yêu.” Giọng điệu nói chuyện của Lâm Khinh Khinh như đang thảo luận, trăng hôm nay thật tròn nhưng lại không biết những, lời này đã khiến đáy lòng Vân Thư nỗ tung.
“Tớ có yêu hay không bản thân lại không biết sao, cậu nói bậy cần thận mọc dài mũi giống Trư Bát Giới đó.”
Vân Thư nói năng lộn xộn.