Lâm Khinh Khinh cười giễu, tiếp tục nói: “Tiểu Thư, Tạ Mẫn Hành cũng yêu cậu.”
Vân Thư trong nháy mắt định hình, cô kinh ngạc không biêt nên tiếp lời như thế nào, Vân Thư luôn vụi vẻ lại biến thành người gỗ ngây ngốc.
Lâm Khinh Khinh kể lại: “Thật đó Tiểu Thư.”
Vân Thư lắc đầu phủ nhận: “Chuyện này càng không thể. Trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây. Khinh Khinh, cậu chưa bao giờ yêu, cũng không ai theo đuổi cậu, không biết gì cả. Đừng giả bộ cao tăng bâm ngón tay xem bói.
Lớn lên cùng nhau, tớ không hiểu cậu sao. Nực cười.”
Lâm Khinh Khinh: “Chính là vì lớn lên cùng nhau cho nên tớ mới hiểu rõ cậu, bởi vì hiểu rõ cậu cho nên đã điều tra một chút chuyện của hai người, Tiểu Thư, nếu Tạ Mẫn Hành không yêu cậu, người bận rộn như anh ây sẽ đi. dạo phố mua săm cùng cậu sạo? Mỗi ngày tan làm đều đón cậu về nhà, cho dù có bận cũng sẽ xuất hiện đúng giờ? Tổng giám đốc của một công ty có thê bận đến mức nào không phải cậu không biết, Tạ Mẫn Hành có thể đây ra. Bab nhiêu xã giao để đi ăn với cậu, dẫn cậu thăm dò các loại mỹ thực?”
“Cậu nói đều là giả, lúc hai chúng tớ kết hôn đã giao ước ba trang giây, không can thiệp vào việc của nhau, duy trì mặt ngoài vợ chồng. che mắt người nhà hài bên, tớ trả tiền xong thì sẽ ly hôn.”
“Ly hôn? Tối qua anh ấy hôn cậu là vì cậu đề nghị ly hôn à?”
“Sao cậu biết? Không đúng, các cậu đã nhìn thấy ở trên lầu sao?” Vân Thư hỏi ngược lại.
Lâm Khinh Khinh nề tình bạn mà nhắc nhở: “Cô chủ, đó là do người ta ghen, cậu nói xem cậu với một người đàn ông xa lạ ở nhà người ta hơn một tiếng đồng hô, chồng cậu ở trong xe dưới lâu, anh ây không dày vò sao?
Nếu vợ bỏ chạy thì sao?”
“Nhưng anh ấy nói anh ấy cũng thích rất nhiêu người. Hơn nữa quan hệ của Giang Quý chúng ta không phải cậu không biết.”
“Tớ biết quan hệ của hai người, nhưng anh ây biết sao? Cậu nói anh ây thích rất nhiều người, trước đó cậu có nói cậu cũng thích rất nhiều người hay nói cậu thích Giang Quý không?”
Vân Thư chìm vào hồi ức, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Lâm Khinh Khinh nhìn vẻ mặt Vân Thư lập tức đoán được tám chín phân, cô ây uyên chuyền nói: “Tình yêu là có thể cảm nhận được, nêu thật sự là vì cậu giao ước ba trang giấy thì cậu không cảm thấy anh ầy hơi quá đáng sao? Tiểu Thư, cậu tự suy nghĩ thật kỹ hoặc thay đổi vị trí suy nghĩ một chút, Tạ Mãn Hành có phải là ghen không?”
“Ghen sao?”
Lâm Khinh Khinh khẽ gật đầu: “Đúng, ghen, ghen cậu đó. Anh ây là chồng cậu, cậu có giải thích cho anh ây môi quan hệ của cậu với anh Giang Quý không? Anh ây không biết đúng không. Còn nữa, anh Giang Quý cố ý chọc giận Tạ Mãn Hành, cậu cũng biết từ nhỏ bên cạnh hai chúng ta có người khác phái nào cũng bị anh Giang Quý đánh chạy, ở trong mắt anh Giang Quý, hai chúng ta không thua gì Giang Nghiên, thậm chí không khoa trương mà nói, anh Giang Quý càng yêu thương chúng ta hơn, cậu cả không thuận mắt em rẻ, cậu lại kết hôn trước mới nói, hơn nữa hai bọn tớ cũng không tham gia hôn lễ của cậu, anh Giang Quý tức giận, muôn tìm hiểu cho nên mới có nhiều hiểu lầm phát sinh như vậy. Nhưng cậu cũng đừng tức giận anh Giang Quý, tớ trở về sẽ nói chuyện với anh ây, còn cậu thì sao, vê nhà hãy giải thích với Tạ Mẫn Hành, chắc chắn Tạ Mẫn Hành sẽ chiều chuộng cậu hơn trước.
Sẽ yêu thương cậu hơn.”
“Anh ấy không biết.”
“Không tin thì cậu cứ thử xem. Tớ về trước đây.”