Trong quán bar mờ tối, đám đông hỗn loạn, đây là lần đầu tiên Vân Thư đến nơi như thê này, thậm chí cô còn không tìm được lỗi ra là ở đâu, cộng thêm việc đã ngà ngà say nên cô vô cùng chóng mặt.
Trần Tứ sống trong ồn ào quanh năm, vô cùng nhạy cảm với không gian xung quanh, anh ấy. là người đầu tiên nhìn thây Vân Thư: “Người ở giữa sàn Na có phải chị dâu không?”
Tạ Mẫn Hành nhìn chằm chằm, đúng là vợ nhỏ của anh đang ở trong s sàn nhảy. Anh không quan tâm tới bát cứ cái gì, bước qua bàn trà đi tới giữa sàn nhảy. Vân Thư vẫn đang tìm Tạ Mẫn Hành, tạp âm xung quanh cùng với tiếng nhạc khó chịu khiên cho Vân Thư muốn lao lên sân khấu cầm lấy loa hét lên.
Tạ Mẫn Hành không dễ dàng gì mới có thể đuồi kịp Vân Thư, kéo tay cô đi xuông. Lúc Vân Thư quay đầu Ai định nỗi giận mới nhìn thấy Tạ Mẫn Hành đang kéo lấy cô: “Tạ Mẫn Hành, anh thực sự ở đây.”
Tạ Mẫn Hành ôm cô vào lòng, sau đó kéo cô về lại bàn của bọn họ, Vân Thư áp mặt vào lòng Tạ Mẫn Hành hít lấy hít đề, cuối cùng, cô lắc đầu với vẻ đáng yêu, nói: “Không có mùi nước hoa.”
Tạ Mẫn Hành lôi cô ra, cô lại tiếp tục áp mặt vào.
Tạ Mẫn Hành nhắc nhỏ: “Mấy người Tân Ngũ đều đang nhìn đó.”
Lúc này Vân Thư mới nhìn xung quanh, chỉ có một cô gái quyên rũ n bên cạnh Tần Ngũ, cô ây vậy: Chào chị. dâu, em là Triệu Kiêu Nhi vợ của Tần Ngũ.”
Vân Thư: “Ô, tôi hiểu rồi, lúc nãy là cô nghe điện thoại?”
Triệu Kiều Nhi nhìn thấy bộ mặt u ám của Tạ Mẫn Hành thì lập tức để chồng nhận tội thay: “Không phải, là chồng em nghe.”
Vân Thư nhìn Tần Ngũ: “Đồ ẻo lả?”
Tần Ngũ không dám tức giận, cũng không đấm mở miệng nói gì.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Em uống rượu?
Uỗng với ai vậy?”
Vân Thư lắc đầu: “Đâu có, em không uông rượu, em đến bữa tiệc ăn mừng của công ty nên trên người em có mùi rượu của bọn họ. Em không uông rượu, anh nhìn em giông vừa uông rượu sao?”
*Ừ, không giống.” Chỉ là chân mềm nhữn đứng không vững và nói chuyện không liên mạch mà thôi. “Chúng ta về trước đi.”
Tạ Mẫn Hành cầm lấy chìa khóa xe, bề Vân Thư lên đi ra ngoài. Cô Kiều tỏ ra mê trai: “Lão đại thật đẹp trai.”
Căn nhà mới đã được sửa sang xong, Tạ Mẫn Hành không đưa Vân Thư về chỗ ở của nhà họ Tạ, cô Say như thế nhất định sẽ đánh thức ô ông Tạ và bà Tạ, đến lúc đó không biêt bọn họ sẽ nói những gì, để an toàn, Tạ Mẫn Hành đành đừa Vân Thư đến nhà mới.
Nhà mới cũng ở trên Tử Kinh Sơn, ở đó cách nhà họ Tạ hơn hai mươi phút lái xe, đây là một ngôi nhà gỗ tỉnh xảo, mặt hướng ra vịnh, nhà hướng vê phía mặt trời, bản thiết kế do chính tay Tạ Mẫn Hành vẽ ra, tinh tế tự nhiên hợp lòng người.
Buổi tối, xe đang đi trong sân nhà Tử Kinh Sơn, Vân Thư ở một bên chỉ huy: “Lên số năm, đạp chân ga, nhanh lên, bay qua bãi cỏ, nhanh lên.”
Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, đây là xe số tự động.”
Vân Thư đưa tay lên trán: “Xe tự động bay qua thì rất nguy hiểm, không dê kiểm soát, nhưng anh cứ thử xem.
Đến nhà, Tạ Mẫn Hành đưa Vân Thư vào trong, người giúp việc vẫn chưa đến, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.