Cô giáo nghe thấy, những tiếng xung quanh: “Em khá nội tiêng trong trường nhỉ. Người ba bận rộn của em có biệt không? Có lẽ không biết, dù sao ba em quá bận, không có thời gian lo cho em nên để nhà trường lo.
Nhưng chúng tôi cũng không thê dạy em nữa.
Tính khí của Vân Thư cũng có giới hạn, từ nhỏ cô phải nhìn sắc mặt người khác hành sự bao giờ? Giáo viên này nói câu nào cũng chê giễu mình và ba, Vân Thư tức giận: “Thưa cô, có phải cô bị làm sao không, em chỉ hỏi có được xem hồ sơ không, không được thì không xem. Cô hét gì mà hét, so âm lượng à, với tuổi cô không bằng em được.”
Cô gái hai mươi tuổi từ nhỏ được chiêu chuộng, biết đạo lý sóng yên biển lặng lùi một bước trời cao biên rộng, nhưng cô không chịu được cục tức này.
Cô giáo bị Vân Thư mắng đến mặt như gan lợn: “Em măng giáo viên, không xứng là sinh viên của trường đại học A.”
Vân Thư chọc vào lòng cô giáo: ‘Xứng đáng hay không chỉ cô nói là được à, nêu cô có năng lực này, ở tuổi của cô còn ngồi ở văn phòng này à”
Vân Thư cảm thấy, nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi bị măng, nhưng cô biết rắc rồi của mình sẽ còn lớn hơn. Cô không thể xử lý bây giờ được.
Khi Lâm Khinh Khinh tìm Vân Thư, cô đang ngồi dưới bóng cây của trường học: “Cậu cãi nhau với giáo viên phòng học vụ à?” Vân Thư uông một ngụm nước.
“Không phải tớ bảo cậu đợi tớ sao?
Cậu tính tình hung bạo như ‘ Vậy, dạy nhiều năm mà không biết sửa. Trong giờ học, mi mắt Lâm Khinh Khinh không ngừng giật giật, hóa ra là Vân Thư có chuyện.
“Tiểu Thư, hai người đã cãi nhau thoải mái rôi, nhưng có biết những rắc rồi tiếp theo sẽ lớn hơn không?”
Vân Thư không nói chuyện mà nhìn Lâm Khinh Khinh, đương nhiên cô biết.
“Cậu nói, cậu nhận sai với cô ấy, chuyện này có lẽ còn có thể thương lượng, giờ lại cãi nhau với người ta, trường biệt chuyện này chắc chắn sẽ bênh vực cô giáo, vn đã nghỉ học còn cãi cô giáo, giò không tìm được đơn xin bảo lưu, không phải là cho người ta có lý do đuôi học cậu à.”
Lẫm Khinh Khinh khẳng định mọi chuyện đều cần nhẫn nhịn, không việc gì phải vướng vào rắc rồi.
Vân Thư thì khác, giới hạn chịu đựng rất nhỏ. Mình sai mình nhận, chuyện số thật sự do cô tự ý làm nhưn ng lại chế nhạo ba cô, nhất định phải trả lại gấp đôi, chọc vào lòng người ta.
Lâm Khinh Khinh hỏi: “Hiện giò làm sao?”
Vân Thư gãi đầu: “Tớ phải về nhà, chuyện này phải nói với ba mẹ, không thể để bị đuôi học thật, họ chưa chuẩn bị tâm lý.”
Lâm Khinh Khinh: “Có muốn nói cho chồng biết chuyện này không?”
Vân Thư rối rít nói: “Thật ra lúc cậu không tới, tớ đã nghĩ mình có cần nói cho anh ấy biết chuyện này không, tớ thấy tốt hơn là không nên nói chuyện này, tớ vỗn vẫn có thân phận của Si viên đại học A, nhà họ Tạ nói ra ngoài ít nhất sẽ vẻ vang, hiện giờ bị đuổi rất xấu hồ, nều nói cho họ, tớ cũng thấy mình kém cỏi, nếu Tạ Mẫn Hành cũng coi thường tớ thì phải làm sao.”
Lâm Khinh Khinh thở dài, vòng tay qua Vân Thư năm trên vai cô, để cô dựa vào: “Cậu nói rốt Cuộc tình yêu có phép thuật gì có thể khiến Vấn Thự kiêu hãnh có quyên rũ của mình lo lắng người mình yêu sẽ coi thường mình.”
Vân Thư: “Nhà mình vốn nợ nhà anh ây. Năm mươi triệu.”
“Khi tập đoàn Vân Thị đang ở đỉnh cao, chú Vân cho cậu phụng phí một trăm triệu, giờ sao lại mắc kẹt vì năm mươi triệu? Ngôi nhà của cậu ở Mười dặm cổ thành có lẽ cũng năm trong tầm chín con số đúng không?”