Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 348:




Sáng sớm, Vân Thư tỉnh dậy trước, cô hạnh phúc chào hỏi núi xanh, cây cỏ ở ngoài ban công.
Bờ vai lộ ra nhanh chóng bị Tạ Mẫn Hành nắm lấy, anh nhích lại gần Vân Thư, đặt bàn tay to lớn lên vai cô: “Đừng ra khỏi chăn, có lạnh không?”
“Bây giờ đã là tháng tư rồi, không lạnh.”
Hai vợ chồng nằm ở trên giường, bắt đầu nói vê tên của căn nhà.
Vân Thư nói: “Chúng ta đừng đặt tên cho căn nhà được không? Nêu như thực sự phải đặt tên thì gọi là nhà, nhà của chúng ta. Em không muôn sau này khi chúng ta hỏi về đâu thì lại nói là vê biệt thự XX, không có hương vị của nhà chút nào. Em hy Vọng sau này chúng ta hỏi về đâu thì cứ nói là về nhà. Khi người khác nhắc đến cũng sẽ nói là nhà của Tiêu Thư và Mân Hành.”
Tạ Mẫn Hành hiểu những lời của Vân Thư, đàn ông như anh dù có cần thận đến đâu cũng không thể suy nghĩ nhiều như phụ nữ. Những lời Vân Thư nói chính là cảm giác mà Tạ Mẫn Hành muôn.
Sở dĩ anh nhắc đến tên nhà là muốn trong tương lai khi người khác nhắc, đện căn biệt thự, điêu mà họ nhớ đến đầu tiên là nhà của anh và Tiêu Thư, lời của Vận Thư còn ngọt ngào và ấm áp hơn cả những gì mà anh mong muốn.
“Được, vậy nó chính là nhà, nhà của chúng ta.”
Nói xong anh lại hôn lên cổ của Vân Thư lần nữa: “Tối qua thê nào?”
Chỉ một câu nói cũng khiến cho mặt của Vân Thư ủ ửng đỏ: “Rất tốt.”
Trong phòng lưu trữ hồ sơ lớn của trường A, ba giáo viên và một hiệu trưởng đang buồn phiền về những tập tài liệu màu vàng.
Một giáo viên trong đó lo lăng hỏi: “Hiệu trưởng, chuyện này phải làm sao đây?” Bọn họ không tìm thấy đơn xin tạm nghỉ học của Vân Thư. Sự việc xảy ra như thế, đột nhiên Bộ Giáo dục trở nên rảnh rỗi, muốn đi thăm nhiều trường học khác nhau và kiểm tra các sinh viên có hồ sơ đáng nghỉ ngờ.
Không biết ai đã nói với giáo viên của Bộ Giáo dục về sự việc của Vân Thư, kết quả bọn họ vừa mới tới trường A đã trực tiếp dò hỏi xem đơn tạm xin nghỉ học của Vân Thư ở đâu.
Bây giờ hiệu trưởng cũng sốt ruột đên nồi mô hôi nhê nhại, người của Bộ Giáo dục đang đợi ở ngoài, bây giờ ông ta làm giả cũng làm không ra nữa.
Nếu như thừa nhận là lỗi của trường học, vậy thì số lượng tuyên sinh của năm nạy… Hiệu trưởng không dám nghĩ tiệp, nêu như chọc giận người của Bộ Giáo dục thì sẽ dẫn đến hậu quả gì?
Rõ ràng là Vân Thư vô tội, lỗi là của bọn họ, hơn nữa chủ tịch Vân tài trợ cho trường đại học A rất nhiều, không thể để cho sinh viên và bạn cũ đau lòng.
Hiệu trưởng suy sụp tinh thần, cúi người ngôi trên ghê.
“Hiệu trưởng, hay là chúng ta nói thật Giải Hiệu trưởng không nói gì, thông minh như giáo viên: “Hiệu trưởng, có phải có người muốn chỉnh đốn tập đoàn Vân Thị không?”
Hiệu trưởng vẫn im lặng, những giáo viên khác đêu tán thành, chỉ có khả năng này.
“Đi thôi, chúng ta đi làm rõ một chút.
Do sai sót của chúng ta gây ra.”
Khi Lâm Khinh Kinh đang đọc tin tức buôi sáng cho ông nội Lâm trong bệnh viện, đột nhiên nhìn thây tờ báo tài chính tập đoàn Vân Thị lại có tên trong đó. Lâm Khinh Khinh mở ra xem, cô ấy ngạc nhiên nói: “Tại sao lại là Tiểu Thư?”
Người của Bộ Giáo dục rời đi sau khi biệt được vấn đề trong hồ sơ của Vân Thư, những trường hợp như thế này, hiệu trưởng đã chủ động làm rõ, bọn họ sẽ không tiếp tục năm lây điểm yếu này để phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.