“Bây giờ con đang rất bình tĩnh đề nói những chuyện này với mọi người.
Nhân lúc Tiểu Thư không có ở đây, con nói cho mọi người biết, lần này Tiểu Thư bị chúng ta liên lụy, tập đoàn Vân Thị cũng bị nhà họ Tạ chúng ta gây ảnh hưởng, người đứng đăng sau có liên quan đến nước Nam. Là nhà chúng ta có lỗi với Vân Thư, có lỗi với nhà họ Vân. Ông nội, ông đừng hồng hách lộng quyên nữa, nếu như Tiểu Thư xảy ra chút bát trắc gì, con sẽ càng điên cuồng, đáng sợ và vô tình hơn trước đây.”
Tạ Mẫn Hành đứng dậy đi mở cánh cửa lớn của nhà thờ tổ, ôm lấy Vân Thư đang quỳ dưới. đất, ướt sũng nước mưa và run rây vì lạnh, sau đó rời khỏi nhà họ Tạ.
Trong khoảnh khắc được ôm bởi vòng tay âm áp và cứng rắn, Vân Thư biết thiền thần của cô đã đến: “Chồng, nhà thờ lạnh quá, lần sau em phải mặc thêm nhiều áo.
Tạ Mẫn Hành hôn vào vàng trán bị lạnh đến nỗi trắng nhọt của Vân Thư: “Về nhà, không có lần sau nữa.”
Đến khi rời đi, ông nội Tạ cũng không nói lời nào.
Trong lòng ông ấy căn rứt không?
Quản gia biết, thực ra trong lòng tướng quân rắt day dút.
Có một số người, rõ ràng biết khuyết điểm của mình, muốn thay đổi, nhưng sau khi gặp chuyện lại không thể kiểm soát được mà đề lộ ra điểm yếu của mình, sau đó lại tự cảm thấy vô cùng hồi hận và tự trách.
“Ba, tin tưởng Tiểu Thư. Một đứa trẻ như con bé đi đâu mà có thể đắc tội với nhiều người như thế. Chuyện mà con gặp phải hôm nay đã dạy cho con rằng phải tin tưởng vào người nhà của mình. Bởi vì người nhà luôn ở với ba, ba biết tính tình của con bé, đừng bao giờ bị vài ba câu ngoài kia mê hoà Cả nhà chúng ta vui vẻ hạnh phúc mới là điều quan trong nhất.” Bà Tạ chậm rãi nói, từng câu tửng chữ rơi vào trong lòng ông nội Tạ.
Bà ấy vn cho ông nội Tạ một đường lui, cũng nói cho ông nội Tạ hiệu một đạo lý. Mặc dù người lớn tuổi thường thông minh nhưng cũng sẽ có lúc hô đô.
Sự từng trải trong một đời của ông nội Tạ khiến ông ấy kiên quyết không chịu cúi đầu dù cảm thầy rất hối hận, nếu không sao có thể dẫn đầu toàn quân ra chiến trường? Sao khiến cho người khác tin tiếng và nghe theo? . Truyện Cổ Đại
Ông Tạ: “Ba, từ khi chúng ta về nước, người bạn cũ ở nước Nam của ba chưa bao giờ gọi cho chúng ta, hôm nay bỗng nhiên gọi đến rất đáng nghi.
Không loại trừ việc bọn họ cô ý kích động ba. Có rất nhiều người giúp việc trong nhà chúng ta vừa mới được tuyên vào, trong đó sẽ có lẫn những người mang tâm tư kỳ lạ.
Bắt đầu từ ngày mai, vợ, bà phụ trách kiểm tra một lượt người giúp việc trong nhà, đuôi việc những người có tâm tư bắt thường. Mãn Tây giúp đỡ mẹ con. Ngày mai con sẽ trở về nước Nam tra rõ người đứng đằng sau chuyện này. Ba, ba không cân lo lắng, Tiêu Thư sẽ không giận ba đâu. Hôm nay Mẫn Hành cũng vì kích động quá nên mới nói ra những lời này, cháu ruột của mình, nghe xong thì cho qua, không đáng để tức giận.
Sự việc lần này cũng xem như là cho chúng ta một bài học, cả nhà chúng ta phải luôn ghi nhớ, đoàn kết và tin tưởng.”
Cuối cùng ông nội Tạ cũng cảm thấy xúc động, giọng nói của ông ấy là sự bất. lực và từng trải của người già: “Tiểu Thư và Mẫn Hành sẽ không giận ba sao?”
Tạ Mẫn Tây quỳ bên cạnh chân ông nội Tạ, năm lây tay của ông ây: “Yên tâm đi ông nội, anh hai và chị dâu chắc chắn sẽ không như thế.”
Vân Thư trở về nhà, lập tức bị Tạ, Mẫn Hành đầy vào trong phòng tắm: “Chưa đến một tiếng không được phép ra ngoài.”