Chỉ lộ ra chút Xương quai xanh, Tạ Mẫn Hành đã muôn lây một mảnh vải che lại.
Giang Quý: “Em gái anh thật xinh đẹp, chỉ có người bên cạnh là chướng mắt.”
Lâm Khinh Khinh nhéo cánh tay Giang Quý, cảnh cáo anh ấy: “Anh Giang Quý, nhiều người thê này, anh đừng làm Vân Thư xâu hồ, dù sao cũng là chồng cậu ấy.”
Có câu nói của Lâm Khinh Khinh, Giang Quý mới chịu im miệng, tạm thời không châm chọc nữa.
Đột nhiên Tạ Mẫn Hành và Giang Quý về nước, hơn nữa đều là nhân tài mới xuất hiện, nhà họ Tạ và nhà họ Giang đều là những nhà có tầm ảnh hưởng, hàng người mời rượu để nịnh bợ nôi liền không dứt. Từ nhỏ Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đã quen với cảnh tượng này nên đối phó cũng rất dễ dàng.
Tạ Mẫn Hành đã lấy vợ nên cũng bớt đi nhiều phiền phức, mà Giang Quý thì khác, anh ây là người đàn ông độc thân quý báu, lại là con một trong nhà, những ông bồ có con gái đền tuổi kết hôn trong những nhà đó cứ luôn quấy rầy Giang Quý.
Lâm Khinh Khinh bị đầy ra.
Vân Thư sớm đã đôi phó đến chán chường, cô làm nũng, nói: “Chông, em muôn đi tìm Khinh Khinh chơi được không?”
“Đi đi, đừng đi quá xa. Một lúc nữa anh đi tìm em, ngoan.”
Đôi vợ chồng này vô cùng ngọt ngào khiến cho người khác phải ghen tị.
“Khinh Khinh, cậu có cảm thấy rất ồn ào không?” Vân Thư và Lâm Khinh Khinh ngồi trên ghê sô pha giành cho khách.
Lậm Khinh Khinh gật đầu, nhích lại gân Vân Thư nói: “Cậu nhỏ tiếng một chút, đây là tiệc của nhà người ta.”
Lâm Phổ cũng có mặt ở bữa tiệc, Lâm Phổ là ba của Lâm Khinh Khinh, làm ngành chế biến thực phẩm, nhà cũng khá có điều kiện. Bởi vì giỏi giao tiệp nên cũng có chỗ đứng trong thành phố A, đến tham gia bữa tẹc cùng Lâm Phổ còn có vợ kế của ông ta.
Giang Quý nhìn thấy Lâm Phổ, cảm thây rất buồn nôn, nhưng ông ta lại gọi anh ây một tiếng cháu ngoan vô cùng vui vẻ.
“Giám đốc Lâm, ba tôi thậm chí còn không quen biết ông thì cháu trai ở đâu ra? Đừng tùy tiện nhận vơ quan hệ họ hàng.” Từ xưa đến nay, những người có thê khiến Giang Quý giữ mặt mũi cho họ chỉ đêm trên đầu ngón tay.
Sắc mặt của Lâm Phổ bị những lời nói của Giang Quý làm cho thoạt trắng thoạt đỏ: “Lúc đó cháu còn nhỏ nên đã quên rồi, trước đây chúng ta là hàng xóm, cháu và Khinh Khinh chơi cùng nhau rất vui vẻ, chú là ba của Khinh Khinh.”
Giang Quý: “Tôi biết Khinh Khinh là ai, bây giờ em ấy ở đâu? Tôi muốn gặp em ây.”
Lâm Phổ không biết Lâm Khinh Khinh đã đến thành phó A, ông ta đã cắt đứt liên hệ với quê nhà, chỉ gửi tiền về định kỳ: “Khinh Khinh ây à, con bé vận ở quê. Lúc nào cháu về quê đón Khinh Khinh với chú?”
“Đến con của mình mà cũng không biết là đang ở đâu, rác rưởi.” Giang Quý không quan tâm đến chuyện ấn nói như thê này trước mặt nhiêu người có lịch sự hay không, anh ấy chỉ cần trong lòng thoải mải là được.
Anh ấy dạy hư cho Vân Thư ở điểm này.
Vợ kế của Lâm Phổ xoa dịu sự ngại ngùng: “Đứa trẻ này lớn rồi mà vận nói năng nhự thê. Chú của cậu vẫn luôn nhắc đến chuyện lúc nhỏ các cậu lanh lợi đáng yêu như thế nào ở nhà.”
“Một người tình như cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi, còn có thể diện không, người đàn ông của cô suốt ngày kéo cô ra ngoài đề nhận lấy sự mật mặt.” Giang Quý không quan tâm đến chuyện mọi người đang chê cười, chế giễu mẹ kế của Lâm Khinh Khinh.