Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 372:




Sắc mặt của vợ kê trở nên u ám, cô ta là nhân tình, những người có chút tư chất trong giới thượng lưu đều biết điều này. Bởi vì Lâm Phô ở bên ngoài cũng có chút mặt mũi nên rất nhiều người không. dám nói tới, bây giờ lại bị nhắc đến ở nơi đông người khiến những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Vân Thư và Lâm Khinh Khinh nhìn thấy tất cả, ánh mắt Vân Thư đầy ngưỡng mộ nói: “Anh Giang Quý là thân tượng của tớ.”
Lâm Khinh Khinh không nói gì, nhìn chằm chằm Lâm Phổ, cái gọi là tình cha con, e rằng Lâm Khinh Khinh có đứng trước mặt Lâm Phổ ông ta cũng không nhận ra.
Lâm Phổ nhìn Lâm Khinh Khinh, đây là con gái ông ta. Mấy, năm không gặp, cô ảy trồng rât giồng người Vợ trước của ông ta, giống, giông quá rồi. Khi Lâm Phổ đội mặt với Lâm Khinh Khinh, mẹ kế ở bên cạnh hung hăng căn chặt hàm răng.
Đáng chết, cô ta quay lại từ lúc nào vậy?
Giang Quý bước đến trước mặt hai cô gái: “Đứng ở đây làm gì, đi tìm chồng. của em đi, đừng làm chướng mắt nữa.”
“ÒI” Vân Thư lùi lại, đi tìm chồng của cô, tất nhiên rồi.
Giang Quý giữ lấy bả vai Lâm Khinh Khinh, chỉ vào Lâm Phổ: “Mở to mắt ra mà “nhìn, đây mới là con gái của ông, Lâm Khinh Khinh. Quê quần què gì chứ, bạn thuở nhỏ của tôi là ai còn không biết mà dám nhận vơ quan hệ với tôi, lớn già đầu rồi mà không biết mắt mặt.”
Vân Thư liếc nhìn, Giang Quý ra mặt thì không ai dám bắt. nạt hai bọn họ nữa, Giang Quý lại lần nữa trút giận cho bọn họ, Vân Thư vui vẻ ôm cánh tay TẢ Mẫn Hành: “Chồng à, anh có cảm thầy anh Giang Quý rất ngầu không.”
Giang Quý tính tình quá hỗn, nói chuyện không phân hoàn cảnh không phân lớn nhỏ, nhìn không quen thì mặc kệ, thoáng cái xung quanh bót đi một nửa đàn ông.
Hôm nay Chu Yên rất khiêm tốn nhưng cũng nhìn rõ được cảnh vừa rồi. Người trong tối luôn có thể nhìn rõ những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.
Cô ta mượn cớ Vân Thư vào nhà vệ sinh rửa tay bèn đi theo, Tạ Mẫn Hành ở phía sau lập tức nhận được tin tức. Ảnh muốn xem xem rốt cuộc Chu Yên muôn giở trò quỷ gì. Tiện thể để ông Tạ nhìn rõ tình nhân của ông ây.
“Tiểu Thư, thật sự là cô à?”
Vân Thư ngắng đầu, nhìn thấy Chu Yên thông qua mặt kính: “Cô cũng ở đây à, vừa nãy không nhìn thầy cô?”
Chu Yên đặt túi xách xuống nói chuyện với Vân Thư: “Duyên phận, không ngờ lại gặp cô ở nơi này. Tôi đến thay cho bạn, vừa vào đây mới phát hiện không có mây ai quen biết cả, sau đó ngồi xuông một góc uông trà, vừa nãy cô tiên vào đã dẫn đén một phen xôn xao, cách quá xa nên tôi không nhìn rõ, vậy mà đúng là cô.”
Vân Thư gật đầu, thỉnh thoảng chạm mặt quả thật là trùng hợp: “Nêu một mình cô nhàm chán thì có thê đi cùng bọn tôi.”
“Không cần đâu, tôi lớn vậy rồi đi cùng mây cô gái như bọn cô có chút không hòa nhập được.”
Lúc Vân Thư ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Yên cũng đi ra theo, Vân Thư tò mò hỏi: “Cô không đi vệ sinh sao?”
Không đi vệ sinh cũng không dặm lại lớp trang điểm, vậy vào đó làm gì?
“Vốn là vì trốn ồn ào mới đi vào, không ngờ lại gặp được cô.”
Giây phút bị Vân Thư hỏi, nụ cười trên mặt Chu Yên cứng đơ một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.