Nhưng cô ta hồi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh, tùy ý nói ra một cái cớ để cho qua.
“Ừm, cũng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy.”
Lúc đi ra khỏi đại sảnh, Chu Yên ‘ây da” một tiếng: “Hình như đồ của tôi rơi ở nhà vệ sinh rồi, cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cô.”
Chuyện Chu Yên tiếp xúc Vân Thư phải tránh Tạ Mẫn Hành, nếu như bị Tạ Mẫn Hành thấy thì Chu Yên không dám tưởng tượng Tạ Mẫn Hành có thể làm gì.
“Ừm ừỪm.”
Đợi Chu Yên rời đi, Vân Thư vẫn chưa đi, mà qua một lúc lén lút đi theo.
Vân Thư luôn cảm thấy Chu Yên tiếp xúc với cô là có mục đích, hơn nữa cô chắc chắn trước đây mình đã từng gặp Chu Yên.
Sau khi Tạ Mẫn Hành nhận được báo cáo của cấp dưới thì cảm thấy buồn cười: “Còn học theo dõi người khác, đúng là to gan. Cậu bảo vệ tốt thiệu phu “hận là được.”
Anh biết, Vân Thư thoạt nhìn hoạt bát vui vẻ dễ tiếp xúc, nhưng muốn lây được sự tin tưởng của Vân Thư thì càng khó khăn. Cô gái tuy chưa lớn đã bát đầu học theo dõi người khác, không thể không nói, đây đều là dạy dỗ tốt của sư phụ Giang Quý.
Chu Yên né tránh Tạ Mẫn Hành, kết bạn wechat được với Vân Thư, Vân Thư cũng hào phóng mở mã GR ra đề Chu Yên quét.
Thêm WeChat, Chu Yên đã đạt được mục đích, lập tức mượn cớ rời khỏi bữa tiệc.
Vân Thư chỉ lo chuyện của mình, bên cạnh Tạ Mẫn Hành đột nhiên xuất hiện mấy cô gái quyên rũ vây quanh.
Đợi đến khi cô nhìn thấy thì Vũ trụ nhỏ phẫn nộ bành trướng: “Ông xã thật là có diễm phúc. Có. nhiêu người đẹp vây quanh như vậy.”
Nghe xong, như tràn ngập mùi chua chua.
Tạ Mẫn Hành đưa lưng về phía Vân Thư, khóe miệng không ngừng nhếch lên, đây là ghen, lân đầu tiên Vân Thử ghen.
Xung quanh không chỉ có phụ nữ mà còn có rất nhiều đàn ông, hầu hết trong sô họ là gia đình. Tạ Mẫn Hành bước ra khỏi đám người nhéo nhéo khuôn mặt Vân Thư đang tức giận: “Là rất nhiều, nhưng trong mắt chồng chỉ có một mình em.
Vân Thư: “Em ghen rồi.” Phụ nữ nợi này nhiều quá rồi, tròng mắt đều sắp mọc trên người Tạ Mân Hành. Cô cảm thầy đi trước thì tốt hơn, nhưng đi như vậy thì không lịch sự với chủ nhà cho lãm.
Tạ Mãn Hành nghe được câu nói âm ức này, tiếng cười sảng khoái vây quanh Vân Thư, cô trực tiếp như vậy n Tạ Mẫn Hành thích thú ôm Vân Thư vào lòng, hôn lên trán: “Vậy chúng ta về nhà đi?”
Người của thành phố A biết Tạ Mẫn Hành cưng vợ, hào phóng tặng trường học, nhưng không ngờ Tạ Mẫn Hành lại như vậy. Vợ ghen một câu đã lập tức vê nhà.
“Đừng, tùy hứng quá rồi, anh đừng đê chimén lại gân là được. Vậy thì em sẽ không ghen nữa.” Vân Thư vui tươi nở nụ cười nói.
Tạ Mẫn Hành vuốt mái tóc Vân Thư đồng ý: “Được.”
Lâm Khinh Khinh luôn được Giang Quý bảo vệ: “Anh Giang Quý, “nụ Thử tới rồi.”
“Tới thì tới, quan tâm em áy làm gì.”
“Tại sao em lại có dự cảm không lành nhỉ.” Lâm Khinh Khinh ngôi trên sô pha như ngôi trên nỉ, cô ây có thể cảm giác được sự chú ý từ bốn phương tám hướng, Lâm Khinh Khinh khiêm tôn quen rôi nên không chịu nổi ánh mắt những người khác nhìn cô ấy, cô ấy muốn làm một con chuột dưới đất, lén chạy đi: “Anh Giang Quý, chúng ta đi thôi”