Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 379:




Ông không nhường đường, thì chúng tôi tự mở đường.
Vân Thư vươn tay đầy vai Lưu Thị, cô ta không có chỗ dựa nên đã lùi lại vài bước, vừa hay mở ra một con đường.
Vân Thư kéo bà Tạ nghênh ngang bước đi.
Lâm Thiền và Vân Thư trạc tuổi nhau, cô ta chỉ vào Vân Thư mắng chửi: “Cô bệnh sao, dám đầy mẹ tôi.”
Vân Thư coi như là chó sủa, mà con người cân gì phải so đo với chó?
Chưa đi bao xa, bà Tạ đã hỏi: “Không Sợ người không đầy ra, lại bị đánh?”
“Con không thèm sợ, tối hôm qua Tạ Mẫn Hành hôm nay sẽ phái vệ sĩ đến bảo vệ chúng ta, anh ta dám đánh, thì con dám kêu. ” Vân Thư đã bị Tạ Mẫn Hành chiêu nên quen.
Bà Tạ buồn cười.
Lưu Thị là người thông minh, cô ta bị Vân Thư đây ra cũng không nỗi giận, chỉ như chim nhỏ nép vào bên cạnh Lâm Phổ: “Chúng ta đi vào thăm ba trước đi.”
Điều này khiến cho Lâm Phổ càng tức giận, một con nhãi lại dám mật lịch sự như vậy.
Ông ta tức tối đi vào phòng bệnh.
Ông nội Lâm suy nghĩ cũng không có bạn bè nào đên thăm ông ấy, hay là đi nhằm của rồi?
“Ba, ba nằm viên sao không nói với bọn con một tiếng, ba như vậy khiến bọn con rất mắt mặt biết không.” Lâm Phổ vừa mở miệng đã chỉ trích ông nội Lâm.
Sau khi Lâm Dực thấy Lưu Thị đi ra ngoài, thằng bé bị dọa sợ đến mức làm rơi hoa xuông đất, tay đang run rẫy, sắc mặt xanh mét, hồ hập khó khăn: “AI AI Tránh ra, quỷ, tránh raI AI” Lâm Dực thất thanh kêu lên.
Khiến cả tầng lầu đều có thể nghe được.
Vân Thư và bà Tạ chưa đi xa, nghe thấy tiếng kêu của Lâm Dực, hai người họ nhìn nhau, xoay người chạy tới phòng bệnh.
Lâm Phổ nhìn đứa con trai ngốc kêu to, ông ta đi tới kéo tay Lâm Dực, chỉ vào Lưu Thị:”Đây là mẹ con, đây là chị con.”
Lâm Thiến cười giễu: “Con không CÓ đứa em trai ngốc như vậy, mất mặt.”
Ông nội Lâm thuận tay cầm lấy trái cây mà bà Tạ đựa tới, dùng sức ném về phía Lâm Phổ và Lưu Thị: “Cút đi cho tôi, cút.”
Ông nội Lâm chịu kích động quá lớn, hai mắt trợn tròn, có thể ngất đi bắt cứ lúc nào.
Lâm Phổ không chú ý đến điều này, lại nói: “Ba, Thiên Thiền cũng là cháu gái của ba đó.”
Ông nội Lâm hô hấp ngày càng khó khăn, ánh mắt Lâm Dực cũng không khống chế mà trợn ngược lên, Vân Thư chạy vọt vào lập tức thấy cảnh như vậy.
“Tiểu Dực, ông nội Lâm. Mẹ, mau kêu bác sĩ.” Vân Thư chạy đến lắc lắc ô ông nội Lâm, lại chạy tới ân nhân trung Lâm Dực.
Bà Tạ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chạy đến phòng y tá: “Mau tìm bác sĩ, mau lên, phòng bệnh ông Lâm. Cần hai bác Sĩ, hai người.
Bác sĩ nghe thầy tiếng chuông khẩn cập, toàn bộ chạy đến phòng bệnh của ông nội Lâm, hai người kiểm tra bệnh tình của ông nội Lâm, còn hai người lại cứu Lâm Dực trên mặt đất.
Vân Thư đứng bên ngoài phòng bệnh, cô chưa từng trải qua cảnh tượng dọa người như vậy, vẫn luôn ôm lây cánh tay bà Tạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.